Nguyễn Tịch cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được một đôi tay rắn chắc bế lên.
Cơ thể cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, những múi cơ cuồn cuộn đã chứng minh thân phận người đến.
Nguyễn Tịch mím môi cười, cô biết mình đã thắng cược.
Phòng y tế.
Lục Tư Tần đặt Nguyễn Tịch lên giường.
"Cô ấy sao rồi?"
Giọng Lục Tư Tần rõ ràng có chút lo lắng.
Y tá kiểm tra cẩn thận rồi nói: "Không có gì nghiêm trọng, để em ấy nghỉ ngơi một lát là được. Em ấy nên thường xuyên vận động."
Nói xong, y tá rời khỏi phòng.
Thấy người đi rồi, Nguyễn Tịch yếu ớt "tỉnh lại".
"Lục Tư Tần, em khó chịu quá."
Nguyễn Tịch không giả vờ, cô thật sự khó chịu. Bình thường cô vận động nhiều nhất là đi bộ mười mấy phút từ bến xe buýt.
Lục Tư Tần định trách cô hồ đồ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của cô, anh không còn chút giận dữ nào.
"Cô thấy khó chịu ở đâu? Để tôi đi gọi người."
Nguyễn Tịch nắm lấy tay anh, "Em thấy khó thở, anh cởi áo giúp em được không?"
Lục Tư Tần nghe vậy, đáy mắt tối sầm lại. Anh nhớ đến bộ ngực căng tròn của Nguyễn Tịch, một tay anh cũng không thể nào ôm hết.
"Lục Tư Tần, em thật sự rất khó chịu."
Những ngón tay mềm mại của Nguyễn Tịch nắm lấy tay anh, Lục Tư Tần cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
Anh đến bên giường, đỡ Nguyễn Tịch dậy rồi giúp cô cởi áo khoác thể dục.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ngực màu hồng nhạt, bộ ngực căng tròn tạo thành khe ngực sâu hun hút, áo ngực cũng không thể nào che hết được.
Hơi thở của Lục Tư Tần trở nên gấp gáp. Anh đang định rút tay lại thì nghe Nguyễn Tịch nói tiếp: "Cả áo ngực nữa, nó chật quá, em khó thở."
Nguyễn Tịch nghiêng người, để lộ móc cài áo ngực ra sau.
"Lục Tư Tần, anh cởi áo ngực giúp em với. Em khó thở quá."
Lục Tư Tần hít sâu một hơi, cố gắng không nghĩ đến những hình ảnh lung tung. Anh đưa tay ra cởi móc cài áo ngực của Nguyễn Tịch.
Chỉ là một cái móc cài đơn giản vậy mà anh lại cảm thấy tay mình run rẩy. Cánh tay thỉnh thoảng chạm vào bộ ngực mềm mại của Nguyễn Tịch.
Cảm giác mềm mại như mây, khiến anh sắp phát điên!
May mà Lục Tư Tần cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, cởi được móc cài áo ngực.
Ngay khi anh cởi được móc cài, hai gò bồng đảo như muốn trào ra.
Chiếc áo ngực tự động trượt xuống, bộ ngực hoàn toàn lộ ra trước mắt Lục Tư Tần. Hai núm vú hồng hào như quả anh đào.
Yết hầu Lục Tư Tần chuyển động nhanh chóng, cổ họng khô khốc, anh rất muốn nắm lấy bộ ngực của cô mà mút mạnh.
Vì cố gắng kiềm chế, trên trán anh lấm tấm mồ hôi.
Nguyễn Tịch cũng thấy được phản ứng của anh, cố tình nói: "Lục Tư Tần, anh xoa ngực giúp em được không? Vừa rồi chạy nhiều quá, giờ ngực em đau quá."
Lục Tư Tần cứ tưởng Nguyễn Tịch đang cố tình quyến rũ anh, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, anh lại không chắc chắn nữa.
Anh cố gắng không nghĩ đến những điều dâm tà, đưa ngón tay xoa lên bầu ngực phải của cô. Cảm giác mềm mại khiến anh không nỡ dùng sức, sợ mình mạnh tay quá sẽ làm hỏng bộ ngực của cô.
Nếu không phải lúc này đang rất mệt, Nguyễn Tịch đã hét lên vì sung sướng rồi!
Tay Lục Tư Tần đang xoa ngực cô!
Ngón tay anh thon dài, những vết chai mỏng trên ngón tay ma sát trên ngực cô, thật thoải mái.
"Ưm... mạnh hơn chút nữa..."
Nguyễn Tịch cố tình vặn vẹo người, để núm vú cọ xát vào lòng bàn tay anh.