Đang suy nghĩ, đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng ác ý mãnh liệt, luồng ác ý này giống như hoa anh túc khiến nàng không nhịn được bị thu hút, men theo đó mà trôi đi.
Ác ý ngày càng lớn, ngày càng gần, khi Chiêu Chiêu nhìn thấy người phát ra ác ý, hắn ta cũng đang nhìn nàng.
Là một đạo sĩ trẻ tuổi.
Khác với kiếm tu của Cửu Hoa Kiếm Tông, người này hẳn là đạo sĩ của Thiên Sư Cung, Thiên Sư Cung tu hành theo chính đạo, đuổi quỷ trừ yêu, tinh thông phù chú và trận pháp, người này vừa nhìn đã biết tu vi không thấp, ít nhất cũng là Chân Đan cảnh.
Hắn ta mặc đạo bào màu đỏ vàng, phía sau đạo bào thêu Thái Cực bát quái rất lớn, bên hông đeo đai ngọc màu bạc, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, trên vai đeo một ống trúc và một bầu rượu, bước đi thong dong, phát ra âm thanh độc đáo.
Vẻ ngoài của hắn rất trẻ, thoạt nhìn giống như mới nhập môn chưa lâu, nhưng đôi mắt trong veo lại sắc bén, hiển nhiên không phải vừa mới phát hiện ra nàng mà là đã nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi.
Chiêu Chiêu trốn sau cột ngọc dưới tòa tháp Vạn Lộc Các, vịn vào cây cột thầm nghĩ, không đến mức trùng hợp như vậy chứ?
Vừa ra khỏi cửa đã gặp phải người của Thiên Sư Cung, người này tướng mạo phi phàm, khí chất vô cùng đặc biệt, bước đi nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chẳng lẽ là…
“Tiểu Yến đạo trưởng.”
Có người gọi, vị đạo sĩ trẻ tuổi quay đầu lại nhìn, Chiêu Chiêu thầm đoán trong lòng.
Thật sự là Yến Khinh Tước?
Chẳng phải hắn đang trên đường đến Cửu Hoa Kiếm Tông sao?
Sao lại xuất hiện ở Ngăn Xuyên cách đây cả ngàn dặm?
Chiêu Chiêu thò đầu ra nhìn trộm, thấy Yến Khinh Tước đang quay lưng về phía này nói chuyện với người nọ, còn người nọ quay mặt về phía nàng, dung mạo cực kỳ tuấn tú, mặc áo gấm rộng thùng thình màu xanh đậm toát lên vẻ đẹp ôn nhu tinh tế, đôi mắt mang theo ba phần ý cười tựa như chứa cả thu thủy đào hoa, phong lưu phóng khoáng.
Hắn ta như vô tình liếc nhìn Chiêu Chiêu, nói với Yến Khinh Tước: “Hôm nay thật thú vị, có một con ma không biết nặng nhẹ, vậy mà có thể phá giải kết giới tầng ngoài cùng của Vạn Lộc Các chạy đến đây, Tiểu Yến đạo trưởng nếu không vội lên đường thì bắt nó lại hộ ta được không?”
Hả? Con ma nào lợi hại như vậy, ngay cả kết giới của Vạn Lộc Các cũng có thể phá?
Nhưng con ma này cũng thật xui xẻo, vậy mà lại bị phát hiện?
Nhưng người này tìm Yến Khinh Tước để trừ ma thật sự nhầm đối tượng rồi, hắn ta đừng nói là trừ ma, thậm chí còn muốn bắt một con về nuôi.
Yến Khinh Tước cao giọng nói: “Thứ không thể trái mệnh, đệ tử Thiên Sư Cung xưa nay lấy việc đuổi quỷ trừ yêu làm nhiệm vụ của mình.”
“Ma thì sao?” Người nọ hỏi.
Yến Khinh Tước cười khẽ: “Trừ ma vượt quá phạm vi nghiệp vụ, nếu Tần công tử có yêu cầu, có thể trả phí.”
Tần công tử?
Ngăn Xuyên Tần gia có mấy vị Tần công tử nhỉ? Hơn nữa còn có thể khiến đại đệ tử Thiên Sư Cung khách khí như vậy.
Hắn ta chính là Tần Dạ Chúc?
Vừa ra khỏi cửa đã gặp được hai vai phụ quan trọng, đây là vận may gì thế này.
Chiêu Chiêu lại thò đầu ra, vừa mới ló ra đã cảm thấy một luồng linh quang màu xanh đậm đánh úp về phía mình, tuy không có lực sát thương mạnh nhưng cũng đủ khiến nàng cảnh giác.
Mẹ kiếp, bị phát hiện rồi, nghe lén nửa ngày, thì ra ma mà người ta muốn trừ chính là mình.
Chiêu Chiêu quay đầu bỏ chạy, nhưng lại nghĩ đến việc mình muốn tìm Yến Khinh Tước bèn cố ý chạy chậm lại.
…
Dưới tòa tháp Vạn Lộc Các, Tần Dạ Chúc đưa cho Yến Khinh Tước một chiếc hộp gỗ tinh xảo đẹp mắt.
“Đây là bảo vật Tiểu Yến đạo trưởng gửi ở chỗ ta.”
Yến Khinh Tước nhận lấy, cũng không mở ra kiểm tra mà ném thẳng vào túi Càn Khôn, gật đầu nói: “Vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Tần Dạ Chúc khẽ nhướng mày, liếc nhìn phương hướng Chiêu Chiêu rời đi: “Tiểu Yến đạo trưởng thật sự không có hứng thú sao?”
“Bên cạnh Tần công tử cao thủ nhiều như mây, bản thân tu vi cao thâm khó lường, hẳn cũng không phải thật sự cần một ‘tay mơ’ về trừ ma như tại hạ ra tay hỗ trợ.” Yến Khinh Tước bước xuống một bậc thang, “Con ma kia rất lợi hại sao?”
Tần Dạ Chúc khép cây quạt xếp trong tay lại, ý vị thâm trường cười nói: “Kết giới bên ngoài của Vạn Lộc Các là do đạo quân nhà ta đích thân gia cố.”
Yến Khinh Tước dừng bước: “Đạo quân Tần gia ít nhất cũng là đại năng Vấn Tâm cảnh tầng thứ chín.”
“Không sai.” Tần Dạ Chúc cũng bước xuống bậc thang, nhìn về phía xa xa, “Nó có thể dễ dàng xâm nhập kết giới như vậy, thoải mái đi lại trước mặt người ngoài của Vạn Lộc Các, nói không chừng còn có thể dễ dàng ra vào, lai lịch chắc chắn không đơn giản, có lẽ có liên quan đến Dạ Nguyệt Miên. Nếu không nắm chắc mười phần, ta sẽ không dễ dàng ra tay.”