Đây là chỉ quyết gì?

Chương 34
Trước Sau
“Ta có thể chạy đi đâu chứ.”

Giọng nói của Chiêu Chiêu rất dịu dàng, nhưng sâu trong đó là vẻ hậm hực.

“Ta có thể chạy đi đâu được chứ?”

Tay Kinh Trầm Ngọc bị nàng nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

“Người tốt như vậy, sao ta có thể bỏ ngươi mà đi theo người khác được?”

Nàng nhón chân lên, thổi khí nóng vào tai hắn ta: “Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi, không rời xa ngươi, được không?”

Mãi mãi ở bên cạnh hắn, không rời xa.

Kinh Trầm Ngọc lặp lại câu nói này trong lòng, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm nhìn nàng, gằn từng chữ một: “Mơ tưởng.”

Chiêu Chiêu: “...?”

“Muốn bổn quân đời đời kiếp kiếp bị tâm ma quấn thân, muốn bổn quân tẩu hỏa nhập ma, cùng ngươi làm hại nhân gian, ngươi đừng có mơ.”

...

Chiêu Chiêu nghẹn lời nhìn hắn: “Ta nói như vậy, người chỉ nghĩ đến chuyện này sao?”

Kinh Trầm Ngọc vô cùng lạnh lùng, hất tay nàng ra.

Nàng lùi lại vài bước, thấy hắn dường như lười để ý đến sự mê hoặc của nàng mà dứt khoát xoay người rời đi.

Hắn chỉ khẽ vung tay áo, Yến Khinh Tước đuổi theo phía sau đã mất dấu bọn họ.

Chiêu Chiêu chán nản lười nói tiếp, nên không để ý thấy sau khi Kinh Trầm Ngọc, lông mi dài khẽ run rẩy.

Lúc này, Yến Khinh Tước vẫn đang tìm kiếm khắp nơi trong rừng.

Hắn nhíu mày: “Kỳ lạ, rõ ràng hơi thở ở ngay gần đây, sao lại không tìm thấy?”

Hắn vẫn đang tìm kiếm Chiêu Chiêu, ý muốn tìm kiếm rất mãnh liệt, nhưng lại không có sát ý.

Kinh Trầm Ngọc tu luyện kiếm thuật giết chóc, vô cùng nhạy cảm với sát ý, cảm giác của hắn tuyệt đối không sai.

Yến Khinh Tước tìm kiếm Chiêu Chiêu không phải vì muốn trừ ma, hắn ta có mục đích khác.

Hay tâm ma này lại giở trờ mê hoặc lòng người ngay dưới mí mắt hắn nhằm giúp nàng ta chạy trốn?

Kinh Trầm Ngọc biết rõ Yến Khinh Tước, hắn là đồ đệ do Trương Thiên Sư đích thân truyền dạy, được Trương Thiên Sư vô cùng yêu mến, trước đây có sự kiện gì đều như hình với bóng bên cạnh Trương Thiên Sư.

Ấn tượng của hắn về Yến Khinh Tước chỉ dừng lại ở việc là một hậu bối ưu tú, nhất thời nửa khắc sẽ không nghi ngờ bản thân Yến Khinh Tước có vấn đề gì.

Không phải vấn đề của Yến Khinh Tước, vậy thì chính là tâm ma giở trò quỷ.

Kinh Trầm Ngọc quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, Chiêu Chiêu quá hiểu hắn, chỉ cần một ánh mắt là biết ngay mình đã bị hiểu lầm nặng.

Nàng ta ra vẻ vô tội: “Ta thật sự rất oan uổng, đang ngoan ngoãn hấp thu niệm tưởng, hắn ta đột nhiên chạy đến đuổi theo ta, ta chỉ có thể chạy trốn thôi.”

Nàng lại lộ ra vẻ mặt uất ức, cắn môi dưới oán giận: “Hắn đuổi theo ta rất hung dữ, ta sợ lắm.”

Kinh Trầm Ngọc nhíu mày nhìn nàng, không nói gì cũng không rời đi, hành vi này rất không giống Kinh Trầm Ngọc.

Chiêu Chiêu có chút chột dạ, lau khóe mắt ươn ướt, đáng thương nói: “Người nhìn ta như vậy làm gì, ta nói đều là sự thật, chỉ cần một câu nói dối, ta sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức.”

Vốn dĩ không hề nói dối, cho nên thề cũng không sợ, nhưng Kinh Trầm Ngọc thật sự quá mức cẩn thận.

Hắn thản nhiên nói: “Ngươi vốn dĩ nên hồn phi phách tán.”

… Kinh Trầm Ngọc, đồ đáng ghét.

Thật sự quá đáng giận, quá đáng giận mà, Chiêu Chiêu chỉ có thể dùng ngón giữa để bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Kinh Trầm Ngọc đột nhiên nắm lấy tay nàng, nàng sửng sốt kinh ngạc nhìn hắn, hắn chậm rãi nắm lấy ngón giữa của nàng, im lặng như đang nghiên cứu.

Một lúc sau, hắn hỏi: “Đây là chỉ quyết gì?”

“?” Chỉ quyết? Cái gì mà chỉ quyết?

“Ngươi đã ba lần giơ loại chỉ quyết này với bổn quân.” Kinh Trầm Ngọc hơi cúi người xuống, ghé sát mặt nàng, chất vấn: “Đây là loại tà thuật quỷ quái gì vậy?”

Chiêu Chiêu nhịn, cố gắng nhịn, nhưng…

Nàng thật sự không nhịn được nữa, phì cười.

“Cái gì mà tà thuật quỷ quái, người nghĩ nhiều quá rồi Kinh Trầm Ngọc, đây không phải là đang…” Mắng ngươi sao?

Cười xong mới lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa đã nói ra điều tối kỵ nhất.

Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Không có gì, tiên quân đừng để ý đến chuyện nhỏ này của ta, vẫn nên nghĩ cách giải quyết vị kia trước đi.”

Nàng chỉ chỉ Yến Khinh Tước.

Hắn ta cũng thật là kiên trì, đến lúc này vẫn đang tìm kiếm, lá bùa đã nói cho hắn ta biết Chiêu Chiêu ở ngay gần đây nên hắn cố chấp không chịu rời đi.

Kinh Trầm Ngọc thản nhiên nói: “E rằng ngươi không thật lòng hy vọng bổn quân giải quyết hắn ta, ngươi chỉ đang đánh trống lảng thôi.”

Chiêu Chiêu: …

“Ngay từ đầu ngươi đã nói dối, nếu thật sự muốn tránh mặt hắn ta, tại sao lúc nãy lại dừng lại lâu như vậy.”

Hắn chỉ ra điểm mấu chốt, Chiêu Chiêu không giải thích được, bèn nói:

“Dù sao hắn ta cũng là Chân Đan cảnh, trên người lại có pháp bảo, cứ ở đây tìm kiếm nói không chừng sẽ thật sự tìm được chúng ta, nếu ngươi không đưa ta đi, lỡ như hắn ta phát hiện ra, người sẽ mất hết mặt mũi.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)