“Không lấy thân phận đích trưởng tử Tần gia ra tay, lại hy vọng tại hạ ra tay.” Yến Khinh Tước cười rất vui vẻ như thể không hề để ý, nhưng lời này nói ra căn bản cực kỳ để ý.
Tần Dạ Chúc chậm rãi nói:
“Tần gia sao có thể so sánh với Thiên Sư Cung, Tiểu Yến đạo trưởng chính là chân quân Chân Đan cảnh, tính toán thời gian, e rằng ta cũng phải gọi một tiếng đạo quân, đạo quân nhà ta tuy có sáu vị, nhưng tu vi đều không bằng sư tôn Trương Thiên Sư của ngươi, Tần gia chúng ta đông người, trên có già dưới có trẻ, đương nhiên phải lo lắng nhiều hơn so với Tiểu Yến đạo trưởng.”
Lời này nghe như khen ngợi, nhưng Yến Khinh Tước không tỏ vẻ thân thiện như vậy.
Những kẻ hay cười không có nghĩa là tính tình tốt hay lương thiện, rất có thể đằng sau nụ cười đó chứa đầy dao cũng nên.
Trong lòng Yến Khinh Tước có rất nhiều suy nghĩ, nhưng hắn không để lộ ra chút nào, cũng không muốn dây dưa vô nghĩa với Tần Dạ Chúc nữa bèn cáo từ rời đi.
Hắn vừa rời khỏi Vạn Lộc Thành liền bắt đầu tìm kiếm Chiêu Chiêu.
Hắn rút ra một lá bùa vàng, miệng niệm chú lưu loát, sau đó đốt lá bùa, tro bụi chỉ cho hắn một hướng, hắn lập tức dán một lá bùa sấm sét, nhanh chóng đuổi theo.
Chiêu Chiêu ban đầu vốn đã do dự nên không lâu sau đã bị Yến Khinh Tước đuổi kịp.
Nàng có chút căng thẳng, mở to hai mắt nhìn bóng dáng màu đỏ vàng ngày càng đến gần, Yến Khinh Tước đúng như tên gọi, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, giống như chim chóc nhanh chóng nhảy đến trước mặt nàng, mái tóc được buộc bằng dây cột tóc màu đỏ dựng đứng lên, lay động theo đuôi tóc.
Chiêu Chiêu không chạy trốn, nàng muốn thử giao tiếp với Yến Khinh Tước một chút, xem có thể thực hiện kế hoạch trước hay không, nhưng Yến Khinh Tước dường như không có ý định nói chuyện.
Hắn đến gần, trực tiếp mở chiếc hộp gỗ tinh xảo trong ngực ra, để lộ pháp bảo bên trong.
Pháp bảo đó từ nhỏ biến thành lớn, toàn thân trắng như tuyết điểm xuyết vàng nhạt, trên tay cầm treo tua rua bát quái, chính là Nghê Thường Tán dùng để thu phục yêu ma.
Tất cả đều giống như Chiêu Chiêu tưởng tượng, chỉ trừ việc bản thân Yến Khinh Tước không phối hợp, hắn hành động rất nhanh, tên này không giống người tốt.
Không ổn.
Phải chuồn trước đã.
Chiêu Chiêu muốn chạy trốn, tốc độ cũng khá nhanh, nhưng Yến Khinh Tước theo sát phía sau không chịu bỏ qua, Chiêu Chiêu đang định nhân lúc hai người đuổi bắt để miễn cưỡng giao tiếp với hắn một chút thì phát hiện phía trước có kiếm quang lóe lên, Kinh Trầm Ngọc chắn đường nàng.
“...”
Rầm một tiếng, Chiêu Chiêu đâm vào ngực Kinh Trầm Ngọc, hắn không lùi nửa bước, còn Chiêu Chiêu thì đâm đến choáng váng.
“...”
Mẹ kiếp, tại sao lúc nên né thì không né, lúc không nên xuất hiện thì lại xuất hiện nhanh như vậy.
Ngẩng đầu nhìn hắn chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén, liền biết hắn đã hiểu lầm nàng muốn chạy trốn.
Trời đất chứng giám, hôm nay nàng chỉ định thử một bước trong kế hoạch chạy trốn chứ không phải thật sự muốn chạy, dù sao, nếu không xóa bỏ phương pháp truy tung bằng vòng sáng kia, nàng căn bản không thoát được.
Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lên tiếng giải thích trước khi Kinh Trầm Ngọc trách tội.
“A!" Chiêu Chiêu thuận thế ngã vào lòng, ôm chặt lấy hắn, uất ức nói: "Tiên quân, người đến muộn một bước, tâm ma của người sắp bị người khác cướp đi rồi!"
Kinh Trầm Ngọc: “...”
Nàng có phải bị bệnh gì không, không được thân cận với hắn thì sẽ không nói chuyện được, lần nào cũng phải ôm lấy hắn.
Kinh Trầm Ngọc không chút lưu tình đẩy nàng ra.
“Ngụy biện.” Hắn lạnh lùng nói: “Tu sĩ khi nhìn thấy tâm ma tránh còn không kịp, cùng lắm thì trừ bỏ, làm gì có chuyện cướp tâm ma của người khác.”
Nàng rõ ràng muốn chạy trốn.
Chiêu Chiêu hừ một tiếng, chỉ về phía Yến Khinh Tước: “Không tin thì người xem cây dù trong tay hắn ta đi.”
Kinh Trầm Ngọc nhìn theo, Chiêu Chiêu lại kéo tay hắn: “Hắn muốn dùng nó để nhốt ta, ngươi xem, hắn ta còn mở ra rồi đấy!”
Trầm Ngọc tiên quân kiến thức uyên bác, chỉ cần nhìn vài lần là hiểu tác dụng của Nghê Thường Tán, Yến Khinh Tước quả thật đến bắt yêu ma.
“Thiếu chút nữa là mất ta rồi.”
Chiêu Chiêu lắc lắc tay hắn, kéo dài giọng, rất có ý làm nũng.
Chết bần đạo còn hơn chết đạo hữu, Yến Khinh Tước là đại đệ tử Thiên Sư Cung, Kinh Trầm Ngọc sẽ không làm gì hắn ta, nhưng nàng thì khác, nếu bị nhận định là muốn chạy trốn, chắc chắn sẽ phải chịu không ít đau khổ.
Kinh Trầm Ngọc khẽ cau mày.
Thiếu chút nữa là mất nàng rồi, câu nói này hoàn toàn sai, hắn chưa từng muốn giữ nàng lại, nói gì đến mất.
Cánh tay bị người ta nắm lấy, tâm ma này vừa mới hấp thụ ác niệm, trên người nóng bỏng, càng nắm càng nóng, Kinh Trầm Ngọc muốn rút tay về nhưng bị Chiêu Chiêu nắm rất chặt, hắn thật sự…bàn tay thật mềm mại.
Nhưng không ngờ, Chiêu Chiêu lại buông tay hắn ta ra, sau đó nhân lúc hắn định rút tay về lại nắm thật chặt.