Mất hết mặt mũi, bốn chữ này hẳn nên dùng cho Hoa Khuynh, tu vi của Kinh Trầm Ngọc rất cao không đồng nghĩa với việc tuổi tác cũng lớn. Nhưng tính cách của hắn không cho phép hắn giải thích những chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn thản nhiên thu Chiêu Chiêu vào trong linh phủ, sau đó đi tìm Yến Khinh Tước, đối phương tìm kiếm Chiêu Chiêu lâu như vậy mà không thấy bèn nói với không khí:
“Yêu ma kia, ta biết ngươi ở đây, ngươi đã hấp thu ác niệm trên người ta, Khôi Cương Phù của ta có thể xác định ngươi đang ở chỗ này. Lúc nãy ngươi dường như đang đợi ta, chắc chắn trên người ta có thứ ngươi cần, ra đây nói chuyện đi.”
Đây là cơ hội mà Chiêu Chiêu muốn, Yến Khinh Tước đã cho nàng cơ hội, tuy đây rất có thể là bẫy rập, nhưng ít ra cũng là một cơ hội.
Đáng tiếc, Chiêu Chiêu đã bị nhốt vào linh phủ rồi.
Đáng tiếc, hắn ta vừa nói như vậy càng chứng minh tâm tư gây rối của Chiêu Chiêu.
Kinh Trầm Ngọc truyền đến tiếng nói nhàn nhạt: “Ngươi đã hấp thu ác niệm trên người Yến Khinh Tước.”
Chiêu Chiêu chán nản không muốn nói.
Kinh Trầm Ngọc tiếp tục: “Thiên Sư Cung là tiên môn chính đạo, hắn ta vậy mà lại có ác niệm, thậm chí còn muốn giao tiếp với yêu ma, hôm nay bổn quân mới biết được.”
Chiêu Chiêu sững sờ: “Kinh Trầm Ngọc, chẳng lẽ ngươi muốn thay Trương Thiên Sư dọn dẹp môn hộ? Bình tĩnh một chút, Trương Thiên Sư rất bao che cho người của mình, đặc biệt là đại đệ tử này, nếu người muốn truy cứu thì cũng phải để Trương Thiên Sư tự mình đến!”
Hắn tuyệt đối đừng xử lý Yến Khinh Tước ở đây, như vậy chẳng khác nào chặt đứt một con đường của nàng.
Người khác có lẽ sẽ không dễ dàng giải quyết vai phụ quan trọng như vậy, nhưng Kinh Trầm Ngọc thì khác, trong truyện hắn thật sự đã xử lý một số nam phụ.
“Ngươi sợ sao?” Kinh Trầm Ngọc nhạy bén nói: “Ngươi sợ ta giết hắn.”
Chiêu Chiêu che miệng, ôm ngực.
Suýt chút nữa đã quên mất nàng là tâm ma của hắn, theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ là một thể, có thể cộng hưởng tâm tình của nhau, cảm xúc của nàng quá kích động, hắnđã nhận ra.
“Yến Khinh Tước có ích với ngươi.” Kinh Trầm Ngọc phán đoán: “Ngươi muốn lợi dụng hắn ta để đạt được mục đích gì đó. Tâm ma, bổn quân biết ngay ngươi có ý đồ xấu, nhưng không ngờ ngươi lại dám tính toán lâu dài như vậy, lên kế hoạch chu toàn như vậy, ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể sống sót sao?”
Hơi thở của hắn trở nên lạnh lẽo: “Ngươi khinh thường bổn quân.”
...
...
Sao nàng lại khinh thường hắn?
Nàng cảm thấy mình có thể tồn tại, chính là khinh thường hắn?
Sự tồn tại của nàng a, vậy mà lại là sự sỉ nhục đối với hắn??
...
Nàng không hiểu, nhưng nàng rất sốc.
Kinh Trầm Ngọc chia một tia thần thức vào linh phủ, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đó như đang nói: Muốn giết ngươi, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Chiêu Chiêu nghẹn lời, run rẩy giơ tay chỉ vào hắn, ma khí vừa mới hấp thu còn chưa tiêu hóa hết đột nhiên nghẹn lại, trực tiếp bị hắn chọc cho ngất xỉu.
Hắn còn dám khinh bỉ! Người nên uất ức là nàng mới đúng!
Mạng sống của nàng vậy mà lại trở thành sự sỉ nhục của người khác, thật quá đáng!
Trước khi ngất đi, Chiêu Chiêu tức giận nghĩ, sau này Kinh Trầm Ngọc chỉ có thể đến linh phủ vào giữa trưa.
Bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!
Cứ chờ đấy.
Lần nữa tỉnh lại, chuyện gì xảy ra bên ngoài cũng không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là kết quả, Chiêu Chiêu lại theo Kinh Trầm Ngọc trở về Thái Tố Cung.
Nơi giam cầm nàng, còn có cả người giam cầm nàng, nàng thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Dù nàng còn có thể chịu đựng được nam chính, thì ma khí trong cơ thể nàng cũng không thể kìm nén được bao lâu nữa, sau chuyện này, nam chính không thể nào đưa nàng ra ngoài nữa.
Đến lúc đó, Kinh Trầm Ngọc đang chiến tranh lạnh với nàng rất có thể sẽ lựa chọn vứt bỏ nàng, tất cả những gì nàng âm thầm chịu đựng trước đây đều sẽ đổ sông đổ bể.
Chiêu Chiêu không muốn kết quả này, vậy thì nhất định phải thử, ngọc giản kia dù là âm mưu hay cơ duyên, nàng cũng phải thử một lần.
Tiền đề để thử chính là phải hoàn toàn trái ngược với trước đây —— trước đây muốn giữ hắn lại để tìm cơ hội, bây giờ phải đuổi hắn đi, khiến hắn không giám sát mình, để nàng có thể tiếp xúc với cổ lực lượng bí ẩn kia.
Nếu đã như vậy, tiếp tục làm xấu đi mối quan hệ với hắn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng không thể trực tiếp từ chối hắn vào linh phủ hay đuổi hắn đi, làm vậy chỉ khiến hắn nghi ngờ, phản tác dụng.
Nghĩ kỹ rồi, Chiêu Chiêu xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ hô: “Ta có thể ra ngoài để ngươi luyện hóa không?”
Kinh Trầm Ngọc tuy không ở trong linh phủ nhưng hắn nhất định nghe thấy nàng nói.
“Ta không muốn ở trong này nữa, chán quá, ta muốn ra ngoài, ở Thái Tố cung cũng được.”
Không ai trả lời, có lẽ hắn muốn dùng sự im lặng để từ chối.