Mục Ma nhìn thấy Ngũ Tinh Đỉnh bay lên giữa không trung, tất cả các con mắt đều chỉ nhìn chằm chằm vào Ngũ Tinh Đỉnh dễ dàng có được kia, hoàn toàn không nghe thấy Tạ Bạch Lộ đang hét gì. Với sự nhanh nhẹn không phù hợp với hình thể, nó đột nhiên nhảy lên, há miệng ra định nuốt chửng Ngũ Tinh Đỉnh.
Tiểu Tinh đối mặt với cái miệng đầy máu của Mục Ma: "... A a a a a a!"
Đối với hai người đang tập trung chiến đấu, kẻ yếu ớt chạy đến từ xa không đáng để bọn họ bận tâm, cho đến khi tiếng hét thảm thiết của Tạ Bạch Lộ vang vọng trong không trung.
Lăng Tùng bị gọi tên liền nghiêng đầu né một kiếm của Đằng An Lam, hắn nhìn về phía xa, vừa lúc thấy một con thỏ đen xấu xí đang định nuốt chửng Ngũ Tinh Đỉnh.
Hắn nhíu mày, vung kiếm, kiếm khí như tia chớp đến gần Mục Ma trong nháy mắt, chỉ nghe thấy một tiếng "phập" rất nhỏ, thân thể to lớn của Mục Ma bị chém làm đôi, kiếm khí đó đã tiêu diệt toàn bộ sinh cơ của nó.
Cũng chính vì sự phân tâm này mà Lăng Tùng không thể né tránh được một kiếm sắc bén của Đằng An Lam. Kiếm khí xuyên qua bụng hắn, hắn kêu lên một tiếng, sau đó dồn linh lực lại, mặc kệ vết thương nhỏ, tiếp tục vung kiếm ngăn cản đợt tấn công tiếp theo.
Mục Ma vừa chết, lãnh vực Mục Ma hiển nhiên biến mất. Tạ Bạch Lộ đã chuẩn bị sẵn sàng, khi Mục Ma vỡ vụn rơi xuống đất và vô số con mắt xung quanh tan biến, nàng lao lên bắt lấy Ngũ Tinh Đỉnh, đồng thời nhanh chóng thi triển thủ quyết, lo lắng liếc nhìn lên không trung.
Thấy Lăng Tùng bị thương còn bị Đằng An Lam tiếp tục khống chế, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cao thủ quyết đấu tuyệt đối không thể phân tâm, nàng đưa Mục Ma đến, một là lợi dụng sự quan tâm của Lăng Tùng đối với Ngũ Tinh Đỉnh để tiêu diệt Mục Ma, hai là xem có thể làm hắn bị thương hay không.
May mà nàng đã đặt cược đúng! Cục diện này rất nguy hiểm, rất có khả năng Lăng Tùng chỉ lo đánh nhau mà không để ý đến lời nàng nói, nhưng nàng vốn đã rơi vào thế bí, đặt cược thua cũng chỉ phải chết, không có gì để mất, đặt cược thắng lại có thể tranh thủ được thời gian.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tạ Bạch Lộ đã mang theo Ngũ Tinh Đỉnh hóa thành một đạo bạch quang biến mất nơi xa, lại một lần nữa thoát khỏi sự truy sát của Lăng Tùng.
Từ lúc Tạ Bạch Lộ gọi tên Lăng Tùng đến khi nàng biến mất chỉ trong nháy mắt. Những người đứng xem vừa quay đầu để nhìn rõ bên phía Tạ Bạch Lộ có thứ gì nhưng ngoài một bãi thịt nát ra chẳng còn lại gì cả.
Mọi người nhìn nhau, ngay cả việc lãnh vực Mục Ma biến mất cũng trở thành chuyện nhỏ.
Tôn Diệp Đồng do dự nói: "Vừa rồi là Tạ Hồng sao?"
Nam tu sĩ tấm tắc khen ngợi Tạ Bạch Lộ: "Quả nhiên nàng ta gan to bằng trời, dám gọi thẳng tên của vị kia."
Tôn Diệp Dung trầm mặc một lát rồi nói: "Thật sự rất gan dạ, dám lợi dụng hắn."
Tuy rằng nàng không rõ giữa Tạ Hồng và tên điên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Tạ Hồng cướp Ngũ Tinh Đỉnh, tên điên kia đuổi giết đến, đi vào lãnh vực Mục Ma. Tạ Hồng muốn rời khỏi lãnh vực nhưng đánh không lại Mục Ma nên dẫn Mục Ma đến, mượn sức mạnh của tên điên kia giết chết Mục Ma rồi thừa dịp hắn đang đánh nhau với tiền bối Đằng An Lam mà nhân cơ hội chạy trốn.
Nàng dừng một chút, bổ sung thêm: "Vừa thông minh vừa gan dạ, lại còn có vận may."
Nam tu sĩ trầm mặc nói: "Đáng tiếc vẫn bị...theo dõi."
Trốn được lần này thì đã sao? Lần này là thiên thời địa lợi nhân hòa, chưa từng nghe nói ai bị tên điên kia truy sát mà có thể chạy thoát.
Tôn Diệp Đồng cảm thán: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem, có phải ân oán rõ ràng như nàng ta mới là điều những tu sĩ chúng ta nên theo đuổi không?"
Tôn Diệp Dung nhẹ nhàng vỗ trán Tôn Diệp Đồng: "Bớt xem thoại bản đi, lo mà sống sót trước đã!"
Tôn Diệp Đồng bĩu môi, không nói gì nữa.
Giữa không trung, lúc này Lăng Tùng không rảnh lo Tạ Bạch Lộ chạy trốn.