Bên kia, Tạ Bạch Lộ đang điên cuồng chạy trốn.
Đương nhiên nàng đã nghĩ đến việc nên làm thế nào để tránh sự truy sát của Lăng Tùng sau khi rời khỏi lãnh vực Mục Ma. Tiểu Tinh cho nàng ý tưởng, bí cảnh hoặc lãnh vực tà ma, chỉ là cái sau nguy hiểm hơn.
Nếu Lăng Tùng không tận mắt thấy nàng tiến vào lãnh vực tà ma, hắn chỉ thấy cảm ứng của hắn mất hiệu lực đối với nàng. Bí cảnh và lãnh vực tà ma đều có tác dụng ngăn cách thần thức, cả hai đều được coi là một dạng không gian khác, nhưng nếu cùng ở trong bí cảnh thì không ngăn cách được thần thức, còn trong lãnh vực thần thức bị hạn chế.
Nàng chỉ cần tìm cách trốn vào không gian khác, tạm thời Lăng Tùng sẽ không tìm thấy nàng.
Vấn đề bây giờ là bí cảnh vốn là cơ duyên mà nhiều người tìm kiếm, liệu có đến lượt nàng vào không? Lãnh vực tà ma thì chẳng ai muốn vào, nhưng nàng lại không biết nó ở đâu! Hơn nữa, không phải tà ma nào cũng ít nguy hiểm như Mục Ma, tốt nhất đừng vào trong đó trừ khi sắp bị Lăng Tùng giết.
Sau khi Tạ Bạch Lộ dùng Thần Hành Quyết chạy được trăm dặm, nàng ngồi xuống điều tức, tranh thủ thời gian hỏi Tiểu Tinh: "Ngươi biết gần đây có bí cảnh nào không? Hoặc thành trì nào quản lý nghiêm ngặt cũng được, kiểu mà vào trong đó không được đánh nhau ấy."
Tiểu Tinh nói: "Bí cảnh thì ta không biết, rất nhiều thành thị đều có quy định tu sĩ không được phép tư đấu, nhưng mà cái đó không ràng buộc được tên điên kia đâu!"
Tạ Bạch Lộ nói: "Ta mặc kệ, ngươi tìm giúp ta thử xem, có bí cảnh thì vào bí cảnh, không có thì vào thành thị, ở nơi có quy củ vẫn tốt hơn là ở nơi hoang dã."
Nhỡ đâu gặp được cường giả hoặc thành thị nào đó dám quản Lăng Tùng, vậy chẳng phải nàng trúng mánh sao?
Theo Tiểu Tinh ước chừng, với tốc độ của Lăng Tùng có lẽ chỉ mất khoảng nửa chén trà nhỏ là hắn đuổi kịp đến đây, nói cách khác, thời gian cho nàng không đến mười phút, nàng chỉ có thể hy vọng Lăng Tùng vẫn còn bị Đằng An Lam giữ chân.
May mắn thay, mấy ngày nay nàng bị truy đuổi chạy như chó nên đã rút ra được một số kinh nghiệm về cách nhanh chóng khôi phục linh lực, ngay cả Tiểu Tinh cũng khen ngợi hiệu suất ngồi thiền của nàng rất cao.
Nàng rất tự hào về điều này, chỉ cần liên quan đến học tập thì nàng không sợ gì cả.
Tự hào thì tự hào, nhưng trong lòng Tạ Bạch Lộ vẫn đang tính toán thời gian. Sau khi cảm thấy đã khôi phục linh lực được một chút, nàng không trì hoãn thêm nữa, tiếp tục sử dụng Thần Hành Quyết, chỉ là lần chạy trốn này không xa như trước.
Tiểu Tinh cũng bắt đầu sốt ruột: "Nơi này toàn đất hoang, còn lâu mới đến thành thị gần nhất!"
Tạ Bạch Lộ trông có vẻ bình tĩnh hơn Tiểu Tinh: "Đừng hoảng, chúng ta đi về hướng có khả năng có bí cảnh. Phát huy khí chất Thần Khí của ngươi đi, nói cho ta biết, trực giác của ngươi là hướng nào?"
Tiểu Tinh thấy Tạ Bạch Lộ vẫn bình tĩnh, lặng lẽ cảm nhận một chút, bỗng nhiên nó cảm thấy một vùng đất nào đó không xa phía trước dường như có chút dao động kỳ lạ liền chỉ về hướng đó nói: "Bên kia, bên kia, mau đến đó xem thử, biết đâu là bí cảnh!"
Nó không nhịn được nghĩ, quả nhiên con cưng của trời, nói muốn tìm bí cảnh là có bí cảnh!
Tạ Bạch Lộ lập tức chạy đi, thậm chí không dám nhìn lại phía sau, nàng sợ rằng vừa quay đầu sẽ thấy bóng dáng màu đỏ lặng lẽ đi theo sau mình giống như phim ma vậy.
Chạy chưa được bao xa, nàng đã nhìn thấy một ngôi làng yên tĩnh. Trong lòng nàng kinh ngạc nhưng vẫn không dừng bước, dù sao đối với những thứ liên quan đến Tu chân giới, chắc chắn phán đoán của Tiểu Tinh sẽ chính xác hơn so với nàng.
Chỉ là khi nàng vừa bước một chân vào đầu làng, đột nhiên Tiểu Tinh kêu lên một tiếng.
Trong lòng Tạ Bạch Lộ căng thẳng: "Sao vậy? Lăng Tùng đuổi tới rồi?"
Tiểu Tinh do dự nói: "Không phải, nơi này hình như là… một Tà Trận?"
Tạ Bạch Lộ: "...??"
Tạ Bạch Lộ cúi đầu nhìn Tiểu Tinh chui ra từ Ngũ Tinh Đỉnh, vẻ mặt khó tả: "Tà Trận mà ngươi nói có phải là loại trận ta đang nghĩ đến không? Là loại rất tà ác, phải dùng mạng người để tế trận?"