Tiểu Tinh kinh ngạc nói: "Hóa ra ngươi cũng biết mấy thứ này à, ta còn tưởng ngươi không biết gì hết chứ!"
Tạ Bạch Lộ: "..." Lúc này đừng có mỉa mai nàng nữa!
Nói sao nhỉ, cũng không nằm ngoài dự đoán, phán đoán của Tiểu Tinh vừa đáng tin vừa không đáng tin. Lần trước nó nói bí cảnh, nàng lao vào mới phát hiện là lãnh vực tà ma, lần này nó vẫn nói bí cảnh, kết quả lại là Tà Trận.
Giọng điệu của Tiểu Tinh đột nhiên trở nên ngoan ngoãn: "Chủ nhân, ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?"
Tạ Bạch Lộ nói: "Tin xấu."
Tiểu Tinh vui vẻ nói: "Vậy ta nói tin tốt trước nhé! Tà Trận này có thể ngăn cách thần thức giống như bí cảnh, ngươi vào đây rồi, tên điên kia sẽ không tìm thấy ngươi nữa!"
Tạ Bạch Lộ bình tĩnh nói: "Tin xấu là ta sẽ chết trong Tà Trận."
Tiểu Tinh: "... Cũng, cũng không hẳn! Nếu tu sĩ thiết lập Tà Trận yếu, ngươi có thể đánh bại hắn, dù sao cũng tốt hơn đối mặt với tên điên kia mà!"
Tạ Bạch Lộ: "Yếu? Yếu hơn ta sao?"
Cười chết, tu sĩ Luyện Khí kỳ còn mạnh hơn nàng.
Tiểu Tinh: "..."
Tạ Bạch Lộ thử lùi lại một bước nhưng bị hoa mắt một cái lại trở về vị trí ban đầu, đủ thấy Tà Trận này chỉ có thể vào chứ không thể ra.
Tuy nhiên, nàng nhận ra mình không có vẻ quá lo lắng.
Ít nhất hiện tại nàng không cần lo lắng Lăng Tùng sẽ đột nhiên xuất hiện như quỷ mà giết chết nàng, so với thanh kiếm mang tên Lăng Tùng luôn treo lơ lửng trên đầu kia, dường như những nguy hiểm khác chẳng đáng nhắc tới.
Tạ Bạch Lộ thản nhiên nói: "Đi, chúng ta vào làng xem sao."
Bất kể Tà Trận này có thể ngăn cản Lăng Tùng bao lâu, đối với nàng mà nói nó cũng giống như thời gian được thở trong ngục tù.
Tạ Bạch Lộ vốn tưởng rằng trong làng sẽ có một bầu không khí u ám, nhưng không ngờ vừa đi đến nhà đầu tiên ở đầu làng, nàng đã thấy một nữ tử trung niên rất bình thường bưng một chậu gỗ đựng đầy quần áo đi ra khỏi sân nhỏ, còn giật mình khi nhìn thấy nàng.
Có lẽ vì lúc này dáng vẻ của Tạ Bạch Lộ quá chật vật, nữ tử không nhận ra nàng là tu sĩ, chỉ kinh ngạc hỏi: "Cô nương, ngươi làm sao vậy? Sao trên người toàn máu thế?"
Đột nhiên Tạ Bạch Lộ hơi cảm động, sau khi xuyên không nàng nên gặp được người hỏi han như vậy mới đúng chứ, nhưng tại sao vừa mở mắt ra nàng đã phải đối mặt với một tên điên truy sát không ngừng nghỉ?
Lúc này Tạ Bạch Lộ có chút cảnh giác nhưng không nhiều, dù sao với tu vi của nàng cũng đánh không lại ai, liền nói: "Chỉ bị ngã thôi, không có gì đáng ngại. Đại nương, ngươi có quần áo nào vừa với ta không? Ta muốn mua một bộ."
"Có, có!" Nữ tử rất nhiệt tình, vội vàng quay đầu gọi: "Đại Ni, quần áo ngươi mới may dạo trước đâu, mau lấy ra đây!"
Trong phòng vọng ra một giọng nữ trẻ tuổi: "Dạ?"
Tạ Bạch Lộ chủ động lấy ra một thỏi bạc vụn đưa qua.
Nữ tử rất thật thà, vội vàng nói: "Không cần nhiều như vậy, đều là vải thô, cô nương không chê là được."
Bộ trang phục mà Tạ Bạch Lộ mặc có thể coi là rẻ ở Tu Tiên giới, nhưng đối với người thường, tuy quần áo trên người nàng nhếch nhác nhưng vẫn có thể nhìn ra chất liệu tương đối tốt, vì vậy nữ tử kia lo nàng sẽ chê.
Tạ Bạch Lộ đưa bạc vụn cho đối phương: "Nếu được thì cho ta xin chút nước ấm, ta muốn rửa mặt. Ta họ Tạ, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Tạ."
Từ khi xuyên không đến giờ nàng hoàn toàn không có cơ hội rửa mặt, chạy trốn còn không kịp, cứ tiếp tục như vậy chắc sẽ bốc mùi mất.
Nghe Tạ Bạch Lộ nói cần nước ấm, nữ tử do dự một chút rồi nhận lấy bạc vụn, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Vậy ta nhận nhé, nhà ta họ Hoàng, ngươi cứ gọi ta là Hoàng đại nương."
Tạ Bạch Lộ cười nói: "Vậy làm phiền Hoàng đại nương rồi, ta ra ngoài một lát."
Hoàng đại nương đồng ý: "Được, đun nước ấm cũng cần chút thời gian, ngươi có thể ra đầu làng phía đông hái quả ăn, ở đó có một vườn quýt nhà ta trồng, ngọt lắm."
Tạ Bạch Lộ cười nói: "Ta hiểu rồi!"
Hoàng đại nương xoay người trở vào nhà, đúng lúc con gái bà đi ra xem liền bị bà kéo lại. Tạ Bạch Lộ thì vừa đi dọc theo con đường đất trong làng vừa quan sát.
Lúc này Tiểu Tinh mới nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy gì?"
Tạ Bạch Lộ nói: "Nhà Hoàng đại nương rất sạch sẽ."
Tiểu Tinh: "...?"