Đầu đông trời vẫn còn hơi se lạnh. Nửa đêm, cô tỉnh giấc vì lạnh nên định tự mình bật điều hòa. Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, cô đã nghe thấy tiếng cậu hỏi: “Lạnh không?”
“Lạnh.”
Giọng cô vừa dứt, Lục Bạc đã chui vào chăn của cô, đột ngột áp sát, ôm cô từ phía trước.
“Nhớ không? Hồi nhỏ chúng ta cũng ngủ như vậy đấy,” cậu nói với giọng ngái ngủ.
“Hình như là vậy…” cô ngẩn ngơ.
“Như thế này ấm hơn nhiều.”
“Ừm…”
“Đừng có nghĩ linh tinh, tôi chỉ coi cậu như cái gối ôm thôi, giống hệt hồi nhỏ.”
Cô ngơ ngác nhìn cậu: “Nghĩ linh tinh cái gì cơ?”
Cậu liền đưa tay che mắt cô lại, giục cô ngủ nhanh đi.
Lục Bạc nhắm mắt, gương mặt trông hiền lành vô hại, mái tóc mềm mại và dày như lớp lông tơ trên bụng mèo con, ngoan ngoãn một cách đáng yêu.
Đông Húc xoay người quay lưng về phía cậu, cô cảm thấy thoải mái hơn.
Đêm trôi chầm chậm. Nhưng ngủ chưa đầy nửa tiếng, cô mơ hồ cảm nhận được có vật gì đó vừa mềm lại vừa cứng đang cấn vào mông mình. Nó khẽ giật nhẹ, và nhiệt độ thì ngày một nóng hơn.
Cô khẽ nhúc nhích hông muốn tránh xa nó ra.
Nhưng rồi nó như đang lớn dần lên, dù cô đã nhích người ra xa, nó vẫn chạm được vào cô.
Dần dần, vật đó càng lúc càng cứng hơn, chọc vào người cô tựa như một thanh sắt nóng.
Đây là…?
Cô miên man suy nghĩ.
“Đông Húc.”
Sau lưng cô, giọng cậu đột nhiên vang lên, vừa mềm mại vừa yếu ớt, như một chú mèo con bị nhốt đang cầu cứu.
Hơi thở của chú mèo phả vào cổ cô:
“Tôi không biết mình bị sao nữa, cơ thể cứ... lạ lắm.”
Vật đó càng cứng hơn, không ngừng cọ vào người cô, lúc nhẹ lúc mạnh. Cô có thể cảm nhận được da thịt nơi mông mình thỉnh thoảng lại lún xuống theo từng nhịp cọ xát của nó. Trong không khí se lạnh, một mùi hương nam tính xa lạ đang khẽ lan tỏa.
Trong bóng tối, cậu càng ôm siết lấy eo cô hơn, môi kề sát vành tai, khẽ thì thầm.
“Khó chịu thật đấy.”
Thanh âm tựa sương mai, nũng nịu, rồi dần tan loãng.
Tan dần bên tai cô.
“Bị ốm à? Sốt?”
“Không phải.”
Hơi thở của cậu vừa dài vừa nóng, lan tỏa khắp vùng da sau gáy cô.
“Nhưng người cậu nóng quá.”
“Ừm…”
“Đông Húc.” Cậu gọi tên cô.
Bàn tay lớn và rắn rỏi hơn kéo tay cô, dẫn đến một nơi nào đó. Trong bóng tối, cậu như một tinh linh sa ngã, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.
“Giúp tôi.”
Mu bàn tay cô chỉ vừa chạm lướt qua, cảm nhận được lớp vải mềm ấm và vật thể cứng rắn bên dưới, cô đã vội rụt tay lại. Nhưng cậu nắm chặt cổ tay cô hơn, bá đạo nhét vào trong lớp quần lót.
Ngay sau đó, cậu thiếu niên khẽ rên lên một tiếng, thanh âm khêu gợi trong cổ họng như làn sương mờ quấn lấy cô, nhàn nhạt, lan tỏa khắp nơi. Giọng cậu ủy khuất vô cùng, hệt như lúc nhỏ làm nũng đòi cô chơi cùng, muốn mềm mại bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
“Một lát thôi.”
Giọng cậu có chút hổn hển, hàng mi rất dài.
“Một lát thôi, được không?”
Khi Đông Húc xoay người nắm lấy nó, nó đang ở trạng thái nửa cứng nửa mềm, bóp vào có độ co giãn, còn biết động đậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ từ chối bất cứ lời nhờ vả nào của cậu.
Cô đã tạo ra thói quen đó, và thói quen đó cũng tạo nên con người cô. Dù một cảm giác kỳ lạ đang dấy lên, mách bảo cô rằng nam nữ khác biệt, không nên làm vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương mà đáng yêu của cậu hệt như lúc còn nhỏ, cô lại mềm lòng.
Đây là người bạn thân nhất của cô.
Đông Húc gạt đi cảm giác kỳ quặc đó, cứ coi như cậu đang bị bệnh, đang khó chịu, và đang cần giúp đỡ.
Hơn nữa, nó cũng khá vui, giống như một món đồ chơi bằng cao su vậy.