Lục Bạc h nhẹ

Chương 25
Trước Sau
Đông Húc không nghĩ ra.

Tại sao cậu lại muốn làm những chuyện này với cô?

Cậu đâu có thích cô, chính miệng cậu nói mà.

Cho đến khi cảm nhận được một vật cứng không thuộc về mình đang thúc vào mông, Đông Húc dường như chợt hiểu ra.

Cô từng nghe bạn học nói, con trai tuổi dậy thì ham muốn đều rất mạnh. Mà cô lại không muốn cãi nhau với cậu nên luôn dung túng cho cậu.

—— Thảo nào.

Sau một lúc im lặng, Lục Bạc hôn lên cổ tay đỏ ửng của cô, cơn giận đã nguôi đi, sự mạnh bạo ban nãy cũng biến mất, giọng điệu trở nên yếu ớt.

“Đông Húc, cậu không thoải mái thì phải nói, nhưng đừng có giở cái trò đổi chỗ hay im lặng tuyệt giao ra.”

“Tôi sợ cậu thay đổi, sợ cậu không thèm để ý đến tôi nữa.”

“Lần trước nói tan học không đi cùng nhau, thật ra tôi hối hận chết đi được, tôi không nên dỗi vặt như thế.”

“Đông Húc, vừa nãy...”

“Tôi... Vừa nãy...”

Lục Bạc cũng không biết phải giải thích thế nào. Vừa nãy, với một người bạn, với người bạn là cậu, tôi đã muốn... — làm sao cậu có thể nói ra những lời đó được.

Chỉ có thể lờ đi, chỉ có thể vùi mặt vào hõm cổ cô, phả ra hơi thở ấm nóng, giọng nói ngoan ngoãn, cả người mềm oặt, dùng chiêu làm nũng quen thuộc để khiến cô mềm lòng.

“Đông Húc...”

“Sáng mai tôi mang bánh bao nhân thịt cho cậu nhé?”

Sáng hôm sau, tuyết rơi.

Từ cửa sổ tầng ba, bà ngoại của Lục Bạc gọi xuống: “Bà làm bánh hành xong rồi!”

Lục Bạc đứng dưới lầu, ngẩng đầu lên gọi lại: “Bà ngoại! Thôi ạ! Sắp đi học rồi! Cháu với Đông Húc mua bánh bao ăn ạ!”

Đông Húc hỏi: “Cặp sách của cậu đâu?”

Lục Bạc: “Ở trường rồi.”

Nói xong, cậu đột nhiên cõng bổng Đông Húc lên lưng rồi bắt đầu chạy.

Bị xóc nảy đến mức không vững, cặp sách cũng lắc qua lắc lại, Đông Húc chỉ có thể ôm chặt lấy cổ cậu: “Làm gì thế?!”

“Sắp muộn học rồi.” Cậu nghiêng mặt qua, thở hổn hển. “Không thì chúng ta cùng nhau bị phạt đứng nhé?”

“Đi chết đi.” Cô đánh nhẹ vào vai cậu.

Tuyết rơi lất phất. Những bông tuyết bay lượn trong không trung, đậu trên mái tóc đen mềm mại, trên hàng mi của cậu rồi nhanh chóng tan ra. Đông Húc áp mặt vào lưng cậu, ăn chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi mình yêu thích nhất, hít hà mùi vải đồng phục của cậu. Những thảm cỏ, bồn hoa và tường rào lướt qua nhanh như những ảo ảnh.

“Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay thì phải.” Cậu đột nhiên nói.

“Ừm.”

“Đừng quên đấy.”

Cậu liếc nhìn cô rồi lại nhìn về phía trước, bước chân dần chậm lại.

“Tôi sẽ là người đầu tiên cùng cậu ngắm tuyết.”

Nói rồi, cậu lại tăng tốc chạy đi.

Cậu chạy rất nhanh, dường như chẳng hề che giấu nguồn năng lượng sôi nổi của mình. Nhìn góc nghiêng và khóe miệng thỉnh thoảng lại cười thật rạng rỡ của Lục Bạc, Đông Húc lại nghĩ đến mẹ mình.

Khóe miệng mẹ cô lúc nào cũng trễ xuống, ngày nào cũng tính toán hôm nay tiêu bao nhiêu, ngày mai phải tiết kiệm thế nào, dặn cô cố gắng đừng gây chuyện, vì gây chuyện lại phải tốn tiền chạy vạy quan hệ, vừa phiền phức mà nhà cũng chẳng giúp được gì.

Từ nhỏ, cô đã được dạy dỗ phải ngoan ngoãn, vâng lời, dần quen với việc nhẫn nhịn.

Vì vậy đôi khi cô rất ngưỡng mộ Lục Bạc. Cậu muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Gia đình đã nuông chiều cậu thành một người vô lo vô nghĩ.

Nhắm mắt lại, Đông Húc dần dần siết chặt vòng tay quanh cổ cậu.

Lục Bạc bị siết đến ho sặc sụa, vỗ vỗ vào tay cô.

“Làm gì thế?”

“Cho cậu chết này!”

“Chết mất, chết mất.”

Cậu nghiêng đầu, giả chết rồi lè lưỡi ra. “Á, tôi chết rồi. Bị Đông Húc giết.”

Vừa không muốn mối quan hệ tan vỡ, lại vừa sợ Lục Bạc nổi hứng lên sẽ lại làm bậy với mình.

Sau đó, mỗi khi hai người có chút đụng chạm tay chân, Đông Húc liền đột ngột né tránh, không còn thoải mái đón nhận như trước nữa. Cứ như vậy, Lục Bạc đương nhiên cũng nhận ra. Âm thầm, một quả bom nổ chậm đã được chôn giữa hai người.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)