Lục Bạc h nhẹ

Chương 22
Trước Sau
Cô nhìn cậu ngay phía trên mình, cảm thấy sống mũi và cổ họng như nghẹn lại.

Chiếc cà vạt đó...

Ngày thường vẫn dùng để phối với bộ đồng phục học sinh của cô.

Giờ đây, nó lại đang trói chặt hai tay cô, buộc vào thanh dọc của chiếc giường sắt nghệ thuật bằng một nút thắt chết.

Đèn trần đã tắt, cậu chỉ để lại ánh sáng từ chiếc đèn tường kiểu cũ.

Ánh đèn vàng vọt, leo lét rọi xuống giường, chập chờn trong không gian tối tăm xung quanh. Nơi đây tựa như một vùng nước sâu thẳm được rọi bởi một chiếc đèn pin đơn độc, khiến người ta bất an.

Hai tay cậu chống xuống hai bên gối, ngay cạnh mặt cô. cậu cúi đầu, bóng tối ngày một dày đặc đổ xuống gương mặt cô.

Lục Bạc: “Hửm?”

Hơi thở của cậu trở nên nặng nề.

Đông Húc có thể thấy ánh sáng và bóng tối thay đổi trên cánh mũi cậu.

Nguy hiểm, mà cũng thật quyến rũ.

Thiếu niên có bờ vai rộng, chiếc cổ thiên nga, áo cổ lọ màu đen mặc thành cổ cao vừa, đúng là một cái giá treo đồ trời sinh. Sắc đen càng làm cho đường xương hàm của cậu thêm lạnh lùng sắc bén, mơ hồ toát ra một loại khí chất chỉ có thể tìm thấy ở những người đàn ông trưởng thành.

Cô đột nhiên nghĩ, sau này Lục Bạc khi thực sự trở thành đàn ông sẽ trông như thế nào?

Dù sao thì bây giờ cậu mới mười lăm tuổi.

Cậu nghiêng đầu, môi gần như chạm vào má cô: “Hỏi cậu đấy.”

Giọng nói trầm thấp, vừa như uy hiếp, vừa như lời thủ thỉ bên tai.

Cậu đặt tay phải lên ngay giữa xương quai xanh của cô, đầu ngón trỏ đặt trên chiếc cúc áo ngủ đầu tiên. Một lát sau, lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng xoay tròn trên chiếc cúc.

Đông Húc chỉ cảm thấy chột dạ, không dám đối diện, liền cụp mắt im lặng. Chuyện đổi chỗ, cô biết mình đã làm sai, đã làm tổn thương tình bạn của họ.

Nhưng thấy cậu cứ mân mê cúc áo mình, Đông Húc bèn hỏi.

“Cậu thích bộ đồ ngủ này à? Tôi có thể gửi link shop cho cậu...”

Lục Bạc nhìn cô: “......”

Giữa không gian tĩnh lặng, cậu đột nhiên cởi chiếc cúc áo đầu tiên của cô, ánh mắt dần sâu thẳm.

Da thịt lộ ra trong không khí, ngay khoảnh khắc đó, một tiếng ù hỗn loạn vang lên trong tai Đông Húc.

Ngơ ngác nhìn cậu, lúc này cô mới cảm thấy có gì đó không đúng ——

Vốn chỉ nghĩ cậu đang đùa giỡn, vì hồi nhỏ họ cũng từng chơi trò trừng phạt trói tay bằng cà vạt như thế này. Nhưng lần này, cảm giác áp bức đầy nam tính hòa cùng dục vọng lại là thứ chưa từng có, cảm giác ấy cứ đấm thùm thụp vào tim cô.

Đông Húc hoảng đến mức các ngón chân cũng co quắp lại.

Từng chiếc một, cúc áo đều bị cởi ra, vạt áo ngủ bung sang hai bên.

Đập vào mắt là chiếc áo hai dây lót màu trắng của cô, ngắn đến rốn, rất mỏng, mỏng đến mức hình dáng đầu ngực lúc ẩn lúc hiện, quai áo cũng mảnh, như thể chỉ cần kéo nhẹ là đứt.

Đông Húc ngày thường buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, giờ đây mái tóc xõa tung cũng làm bung tỏa vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp mong manh tan vỡ.

Dưới ánh đèn mờ, xương quai xanh của cô ửng lên một sắc hồng nhàn nhạt.

Bóng đêm như nuốt chửng mọi âm thanh, Lục Bạc chỉ có thể nghe thấy tiếng “đừng” yếu ớt của cô.

Cổ họng cậu bắt đầu khô rát.

Lần này, môi cậu áp lên vành tai cô, thì thầm.

“Tại sao lại muốn đổi?”

“Tôi lại làm gì khiến cậu không vui à? Hửm?”

“Đông Húc?”

Vừa nói, tay phải cậu vừa cách lớp áo, từ từ phủ lên bầu ngực phải của cô.

Ngay lập tức, toàn thân cô căng cứng đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể ngây người nhìn lên trần nhà, tai chỉ còn nghe thấy giọng nói hư ảo của cậu.

Bàn tay con trai rất lớn, gần như bao trọn lấy, biên độ xoa nắn lại rất nhỏ. Mỗi lần siết nhẹ, ngón tay cái lại lướt qua đầu ngực, và mỗi lần lướt qua, có chút đau, có chút ngứa, lại khiến cô run lên khe khẽ.

Lục Bạc vùi mặt vào hõm cổ cô, che đi gương mặt đang đỏ bừng ——
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)