Lục Bạc h nhẹ

Chương 9
Trước Sau
Dù động tác của cô không mạnh, nhưng cậu cũng khẽ rên lên rồi nó càng lúc càng trở nên đầy sức sống hơn.

Rất to và rắn chắc.

Trong sự co duỗi của lớp da bao, cô nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của cậu – thứ âm thanh mà ngày thường cô chưa bao giờ nghe thấy.

Trong tay cô là bí mật của một cậu trai, một thứ yếu mềm, có cảm giác như cục tẩy, vừa đàn hồi lại vừa trơn láng. Việc nghịch ngợm nó khiến cậu phát ra thứ âm thanh yếu ớt, quyến rũ mà cô chưa từng nghe qua.

Đông Húc bất giác nhắm mắt lại. Tiếng xe cộ xa xăm, mông lung hòa lẫn. Gần hơn là tiếng gió khẽ lướt, là tiếng thở dốc của cậu trai bay lên cao, khàn khàn, triền miên, lơ lửng, rồi lại như hạt mưa bụi chầm chậm rơi xuống, thật nhẹ, thật nhẹ, đậu lại trên vành tai, trên đầu trái tim. Trái tim vốn bình lặng của cô bắt đầu xao động.

Không gian dần nóng lên đầy khô khan. Bầu trời thành phố xanh thẫm dần sáng tỏ, đèn đường lần lượt bật lên. Nhìn xuống dưới là một dải ngân hà rơi xuống trần gian.

Giọng nói mơ hồ của Lục Bạc chỉ cô phải làm thế nào. Thỉnh thoảng cậu lại giục cô nhanh hơn một chút, mạnh hơn một chút, đầu cậu cứ dụi vào vai cô.

Rồi đến một khoảnh khắc nào đó, cậu lại ấn tay cô dừng lại. Giọng cậu thiếu niên nằm giữa sự mềm mại và trong trẻo, hàng mi khẽ run.

“Đông Húc, đừng bắt nạt tôi.”

Cô dừng động tác.

“Yếu lắm.” cậu khó khăn nói.

Rồi lại vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng rầu rĩ: “… Nhẹ thôi.”

Theo sau đó là mùi hương của cậu, có chút giống mùi nước hoa nam tính mà cô từng ngửi. Cô còn nhớ lời miêu tả của loại nước hoa đó: “Lớp hơi nước bao bọc lấy hương thơm thảo mộc và vị thuốc lá thoang thoảng.”

Nhưng chắc cậu sẽ không dùng loại này đâu, dù sao đối với cậu thì nó quá rẻ tiền.

Lắng nghe kỹ, cô quả thực có thể ngửi thấy một mùi thuốc lá rất nhạt, rất thật.

Cậu… hút thuốc sao?

Hút thuốc như người lớn?

Đông Húc không dám quay lại nhìn mặt cậu. Gương mặt cậu ửng đỏ cùng ánh mắt ngoan ngoãn, rõ ràng là một gương mặt thiếu niên ngây thơ, trong sáng, đường nét còn chưa trưởng thành, chẳng có chút gì là người lớn cả.

Bình minh ló dạng giữa màn đêm u ám, mặt trời vừa nhô lên, cậu cũng bắn đầy tay cô.

Dần dần, một cơn đau nhói truyền đến từ vai cô.

Đó là lúc Lục Bạc xuất tinh đã không kìm được mà cắn mạnh xuống.

Thật ra Đông Húc cũng không thấy đau lắm. Ngưỡng chịu đau của cô vốn rất cao. Không chỉ có nỗi đau, mà cả cảm xúc cũng vậy, dường như lúc sinh ra đã thiếu mất vài sợi dây thần kinh nên việc tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài phải rất lâu sau mới có thể tiêu hóa được.

Giống như một viên sỏi rơi xuống vực sâu, phải rất lâu, rất lâu sau mới có một tiếng vọng nhỏ khẽ vang lên.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Bạc thích cắn cô nhất. Cậu trông thanh tú vô hại, nhưng thỉnh thoảng lại nổi hứng trêu ác, phải cắn cho cô đau đến mức để lại dấu răng thì cậu mới hài lòng.

Lục Bạc cũng không giải thích được mình bị làm sao nữa.

Dường như cậu đặc biệt thích cảm giác đau và bị làm cho đau. Trước kia có lần Đông Húc cắn tay cậu đến đỏ ửng cả lên, cậu đau đến phát khóc, nhưng khi nhìn hai hàng dấu răng đó, trong lòng lại chỉ cảm thấy thật kích thích, giống như một câu hát đã từng viết: “Anh nguyện để em dùng roi da mỏng manh, khẽ quất lên người anh.”

Tại sao lại là Đông Húc?

Cô vốn không phải mẫu người mà ban đầu cậu khao khát.

Điều khó hiểu hơn nữa là, cậu thiếu niên vốn rất ngại tiếp xúc da thịt với con gái, nhưng kỳ lạ thay, đối với Đông Húc, cậu lại chẳng màng đến sự e thẹn đó, chỉ muốn hai người gần nhau hơn một chút, lại gần hơn nữa, vừa làm nũng vừa giở trò.

Đúng là gặp quỷ mà.

Lùi ra xa khỏi cô, cậu quay lưng lại ngồi ở mép giường sửa sang quần áo, cúi đầu hỏi: “Cậu có nghĩ đến việc tìm mẫu bạn trai thế nào không?”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)