Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào ngực con gái.
Trước đây cùng lắm cũng chỉ hôn môi, nắm tay. Cậu không phải loại thấy con gái là có thể động dục, từ nhỏ đã rất kén chọn, luôn cảm thấy việc tiếp xúc sâu hơn cần một thời cơ thích hợp, một không gian phù hợp, và một người đặc biệt có thể khiến cậu kích động đến mất kiểm soát.
Giống như bây giờ.
Cậu mất kiểm soát luồn tay phải vào trong áo lót của cô.
Bàn tay vừa to vừa nóng ấy đầu tiên nhẹ nhàng lướt dọc bên sườn ngực, lướt qua da thịt mềm mại, rồi lại sượt qua đầu ngực. Mỗi lần sượt qua, cảm giác ngứa ngáy lại dâng lên, lồng ngực cô bất giác run rẩy co lại, thân dưới cũng co thắt, đầu óc trở nên mơ hồ.
Đây là gì? Tại sao... bên dưới của cô lại có cảm giác tê dại, ê ẩm thế này...
Đông Húc sợ hãi cái cảm giác bị chi phối này, nó khiến cô thấy mình như một con rối.
Cô rên rỉ khe khẽ: “Đừng mà...”
Rung động đầu đời vụng về của tuổi thanh xuân giờ đây hóa thành một nỗi sợ hãi mơ hồ bủa vây lấy cô.
Đáp lại cô, Lục Bạc lật tay nắm trọn lấy bầu ngực, dùng phần hõm giữa ngón cái và ngón trỏ giữ chặt, còn ngón trỏ và ngón giữa thì kẹp lấy đầu ngực rồi xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, từng chút một, khiến cô không kìm được mà thở dốc.
“Ưm...” Đông Húc cắn môi.
Cảm giác ngứa ngáy ấy lại đến, nó lại đến rồi. Nó từ lồng ngực đột ngột xộc thẳng xuống thân dưới khiến đầu óc cô quay cuồng, toàn thân tê dại một cách kỳ lạ.
Làm sao bây giờ? Phía dưới của cô dường như có gì đó ẩm ướt đang chảy ra, là nước tiểu sao? Hay là cái gì khác? Tại sao lại như vậy? Tại sao Lục Bạc lại đối xử với mình như thế?
Đông Húc cảm thấy vừa xấu hổ, vừa muốn khóc, vừa thoải mái, lại vừa khó chịu.
Thật mâu thuẫn.
Không khí lạnh buốt đột ngột ập đến cướp đi hơi ấm trên người cô, thì ra là Lục Bạc đã vén áo lót của cô lên.
Cậu nhìn thẳng vào từng tấc da thịt trần trụi của cô. Đó là làn da trắng hồng như của trẻ sơ sinh, ngực thật nhỏ, quầng vú cũng thật nhỏ, xương cốt cũng thật nhỏ bé, yếu ớt. Một vẻ đẹp nhỏ nhắn thế này, có phải chỉ cần hơi không chú ý là sẽ làm vỡ tan không?
Khi cậu dùng hai tay nắm lấy, bầu ngực nhỏ đến mức chẳng thể gom lại được.
Gu của cậu rõ ràng là ngực lớn, nhưng giờ phút này, nội tâm cậu lại dâng lên một cảm giác mãnh liệt và khô nóng chưa từng có.
Trong tay cậu, bầu ngực cô như thể chất lỏng, tùy ý chảy tràn qua kẽ tay thành đủ mọi hình dạng.
Đông Húc không thể tự chủ mà ưỡn người lên, rên rỉ khe khẽ.
Lục Bạc xoa nắn lúc nhẹ lúc mạnh, chiếc đồng hồ màu đen trên tay phải thỉnh thoảng lại chạm vào da thịt khiến cô lạnh buốt, làm cô giật mình run rẩy, cơ thể dần dần chìm đắm.
Móng tay cậu cắt ngắn, khớp xương rõ ràng, những đường gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay, trông vừa sạch sẽ lại vừa mang nét thiếu niên, nhưng thủ pháp vuốt ve lại thành thục đến hạ lưu ——
Nắm lấy rồi xoa, vẽ vòng rồi nắn, gom vào trong rồi lại bóp nhẹ, dùng ngón cái day đầu ngực, dùng đầu ngón tay vê nhẹ...
Đầu ngực trở nên cương cứng, còn Đông Húc lại mềm nhũn ra, cảm giác thiếu oxy ngày càng tăng, cô lim dim mắt, chìm trong một loại khoái cảm mơ hồ không nói thành lời.
Lục Bạc đột nhiên kéo áo lót của cô xuống.
Kết thúc rồi sao?
Cô nhìn về phía cậu.
Nhưng ngay giây sau ——
Cậu cúi đầu, cách lớp áo lót ngậm lấy bầu ngực nhỏ bên phải của cô, tay kia gom lại để có thể ngậm được nhiều hơn. Cùng lúc đó, tay trái cậu nắm lấy bầu ngực còn lại mà xoa nắn, bên này thì đầu lưỡi khi liếm láp, khi thì đôi môi mút vào, linh hoạt trêu đùa đỉnh nụ.
Rồi trong một khoảnh khắc, cậu đột nhiên dùng răng ngậm lấy đầu ngực cô, hung hăng mút mạnh.
Lần này, đầu óc Đông Húc hoàn toàn trống rỗng, cả người mềm oặt.