h

Chương 16
Trước Sau
Diệp Tiên Tiên tựa vào lòng hắn, híp mắt nhìn:

"Chu Nhị ca từ khi nào lại màng bút nghiên, muốn làm thư sinh rồi?"

"Cô nương quen biết tại hạ?" Chu Nhị ngạc nhiên hỏi.

"Nếu không quen biết, ngươi nghĩ ta là loại người tùy tiện ôm ấp sao?"

Nàng bèn kể vanh vách lai lịch Chu Nhị: quê đất Thục, năm nay hai mươi lăm tuổi, vì mẫu thân bệnh nặng mà bán thân vào phủ Lâu gia làm người hầu đã sáu năm.

Chính xác không sai!

Chẳng lẽ nàng vẫn luôn ái mộ mình, lại vì lý do nào đó mới phải leo lên giường công tử?

Nghĩ vậy, lòng Chu Nhị dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Một hiểu lầm tốt đẹp!

Diệp Tiên Tiên chờ sốt ruột: "Làm hay không? Mau chút đi!"

Nàng muốn ngủ với Chu Nhị một phần vì hắn cho nàng cảm giác dễ chịu, một phần vì nếu kiếp trước đã mang tiếng dan díu với hắn, chi bằng cứ thực hiện cho trọn, khỏi mang tiếng oan.

Nam nhân thôi, ngủ một người cũng là ngủ, ngủ hai người cũng vậy, hà tất phải giữ mình vì ai? Lâu Tư Chi có thể nạp nhiều thiếp, ngủ với nhiều nữ nhân, tại sao nàng không thể?

Nàng cứ ngủ với mười tám người, mặc kệ hắn ghen tuông đến phát cuồng.

Tâm tư Diệp Tiên Tiên phóng khoáng bất chấp lễ giáo ràng buộc, muốn sống một đời tự do tự tại!

Cúi đầu xuống, Chu Nhị nhìn thấy làn da trắng nõn nà cùng gò bồng đảo đầy đặn ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh của nàng khiến hắn hoa cả mắt.

Hắn không còn sức lực, cũng chẳng muốn kháng cự nữa.

Chu Nhị hôn lên môi nàng, tay luồn vào ngực nàng xoa nắn một bên gò bồng đầy đặn.

Cảm giác căng tròn khiến hắn hít thở không thông.

Hơi thở nam tính phả vào môi nàng, lưỡi hắn nhẹ nhàng thăm dò, mơn trớn khiến Diệp Tiên Tiên mềm nhũn cả người.

Cảnh xuân sắc dưới xương quai xanh cũng theo bàn tay Chu Nhị mà rung rinh.

Chu Nhị là người quyết đoán.

Hắn kéo lớp che đậy sang một bên, côn thịt to lớn sừng sững hiện ra với khí thế kinh người.

Xem ra không hề kém cạnh so với Lâu Thương Chi, thậm chí còn to hơn một chút.

Diệp Tiên Tiên nhìn mà con ngươi giật giật.

Chu Nhị đỡ lấy eo nàng đặt côn thịt ở cửa huyệt, nhẹ nhàng cọ xát.

Hắn nghiêm túc nói: "Ta không phải người bị trói buộc cả đời, chỉ cần một hai năm nữa, ta sẽ tích đủ bạc chuộc thân, ta sẽ cưới nàng, kiệu hoa rước dâu đàng hoàng."

Mua một căn nhà nhỏ, cưới một thê tử xinh đẹp, dường như cũng không tệ.

Những suy nghĩ này lướt qua tâm trí Chu Nhị xen lẫn niềm vui, sự mong đợi và cả nỗi phiền muộn.

Trong bóng đêm, đôi mắt Chu Nhị sáng như sao trời.

Diệp Tiên Tiên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi, cố kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp.

Kẻ quyền cao chức trọng muốn nạp nàng làm thiếp, kẻ thấp hèn lại muốn cưới nàng.

Nàng cúi đầu, vẻ mặt ngây dại bỗng nhiên ánh mắt có chút dao động.

Diệp Tiên Tiên tự nhủ: Mình đang nghĩ gì thế này? Đã trải qua bao sóng gió, sao lại vì một chút quan tâm mà rung động?

Nàng kìm nén trái tim đang loạn nhịp mà nhìn Chu Nhị, nàng biết rõ mình không thể dừng lại vì nam nhân này, cũng không cân nhắc được thiệt hơn, chỉ muốn trong khoảnh khắc này cùng nam nhân muốn cưới mình vượt qua ái tình mây mưa, trả lại chút áy náy cho kiếp trước.

Đầu ngón tay mềm mại vuốt ve cổ Chu Nhị, Diệp Tiên Tiên thản nhiên nói:

"Say ngày nào lo ngày ấy, hà tất phải nghĩ nhiều."

Chu Nhị nghẹn lời, cho rằng nàng đang đau khổ nên mới nói ra những lời này.

Hắn im lặng nhìn nàng, nghĩ rằng thời gian còn dài, không cần vội vàng.

Cởi áo ngoài trải xuống dưới thân Diệp Tiên Tiên, Chu Nhị ôm eo nàng, đưa côn thịt đã cương cứng vào cửa huyệt nhỏ hẹp.

Tiểu huyệt chặt chẽ dường như không đủ chứa côn thịt to lớn của hắn, phải một lúc mới vào được một nửa.

Chu Nhị nhíu mày sợ làm nàng đau nên hắn nhẫn nhịn.

Diệp Tiên Tiên bị kích thích đến xuân tình dâng trào, trong âm hộ như có con kiến bò, dù vừa mới mất trinh nhưng nàng không thấy đau đớn, ngược lại càng thêm ngứa ngáy, hai chân quặp chặt lấy eo Chu Nhị khát khao hắn tiến vào sâu hơn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (7)