Nguyệt Trường Ca khó tin nói: "Nhưng mà..." Nam nữ ngồi chung một con ngựa, thật sự quá mờ ám, nàng đã từng cưỡi ngựa chung với Cơ Ngọc, cảm giác đó thật sự rất khó kiềm chế, nếu sư tôn cùng nàng...
Nguyệt Trường Ca không dám nghĩ tiếp.
Cũng không dám nói tiếp.
Phần lớn thời gian Lục Thanh Gia đều cho người ta cảm giác ôn hòa dễ gần, nàng không biết hắn đối với người khác có như vậy không, ít nhất đối với nàng là như vậy.
Hắn sẽ hỏi về quá khứ của nàng, quan tâm những thăng trầm nàng đã trải qua, hắn tốt như vậy, không nên giống như bây giờ, hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Nguyệt Trường Ca im lặng nhìn Cơ Ngọc lên ngựa của Lục Thanh Gia, Cơ Ngọc cũng không thể làm được gì, nàng không muốn lên, nhưng người ta là Thần Chỉ, Ngôn Linh thuật khiến nàng căn bản không thể khống chế bản thân, nàng nhiệt tình leo lên ngựa như vậy thật sự không phải ý của nàng.
"Xuất phát."
Ôm Cơ Ngọc vào lòng, Lục Thanh Gia thúc ngựa rời đi, Nguyệt Trường Ca mang sắc mặt nặng nề đi theo phía sau, thậm chí quên cả chào tạm biệt Lam Tuyết Phong.
Lam Tuyết Phong mặc đạo bào lam trắng của Thục Sơn nhìn theo hướng ngựa của Lục Thanh Gia rời đi, trầm mặc một hồi rồi chậm rãi nói: "Chúng ta cũng xuất phát."
Ngồi chung một con ngựa với Lục Thanh Gia, thật sự không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì.
Cho nên nữ chính không cần phải ghen tị và hâm mộ nhìn nàng như vậy.
Cơ Ngọc luôn cố gắng thẳng lưng để bản thân không thực sự dựa vào lòng hắn.
Trên người hắn có một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi hoa hồng lẫn trong tro tàn, mùi hương phức tạp kỳ lạ đó không phải bất kỳ loại nước hoa cao cấp nào nàng từng dùng trước khi xuyên không có thể so sánh được.
Nàng ngửi lâu, tinh thần cũng trở nên hoảng hốt, nhất thời không để ý mà ngã vào lòng hắn.
Cơ Ngọc giật mình lập tức muốn ngồi dậy, tay nắm chặt dây cương, nếu có thể nàng hận không thể trực tiếp ôm lấy cổ ngựa.
Nhưng Thiên Đạo vẫn không buông tha nàng.
Con đường phía trước có chút gập ghềnh, Lục Thanh Gia thường xuyên thúc ngựa nhảy qua, nàng căn bản không giữ được thân hình.
Không thể không ngã xuống, nàng chỉ có thể tiếp tục dựa vào lòng hắn.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, muốn xem hắn có biểu cảm gì.
Nhưng không thành công.
Hắn đột nhiên đặt cằm lên vai nàng, Cơ Ngọc rùng mình, nổi hết da gà.
Lời nói của hắn theo sau, rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lại rất có uy hiếp khiến nàng không ngừng run rẩy.
"Cơ Ngọc, ngươi nghe cho rõ, chuyện trước kia của ngươi ta không muốn quản, nhưng nếu ngươi đã là nữ nhân của ta, mặc dù ta không thích ngươi, thậm chí chán ghét loại người dơ bẩn ti tiện như ngươi, ta cũng không cho phép ngươi có quan hệ mờ ám với bất kỳ nam nhân nào khác."
Hắn nghiêng đầu, đôi môi nóng bỏng lướt qua vành tai nàng, nàng giật mình né tránh nhưng không thoát được.
"Cho dù là Lam Tuyết Phong hay tiểu đạo sĩ nào đó, hoặc là bất kỳ ai khác, trong khoảng thời gian ta còn giữ ngươi lại, ngươi phải tránh xa bọn họ ra." Ngược gió mà nói, giọng hắn có chút khàn khàn: “Nếu không, dù không cần tinh huyết, ta cũng sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán trong nháy mắt, hóa thành tro bụi, hiểu chưa?"
Hiểu chưa?
Cơ Ngọc cắn môi, bị uy hiếp nhiều, bị áp chế lâu, ý chí phản kháng trong lòng nàng càng lúc càng mạnh mẽ.
Nàng bất chấp nói: "Hiểu thì sao, không hiểu thì sao? Dù sao sớm muộn gì cũng chết, có thể luân hồi hay không, có linh hồn hay không thì có gì quan trọng? Nghĩ kỹ lại, sau khi luân hồi sẽ không còn ký ức, ta cũng không còn là ta bây giờ, tại sao ta phải để bản thân hiện tại chịu khổ vì ta của tương lai? Ngươi muốn giết thì giết, muốn thiêu thì thiêu, dù sao trong mắt ngươi, ta chỉ là một sinh mệnh ti tiện, sống thêm mấy ngày cũng không xứng."
Lục Thanh Gia rất bất ngờ trước câu trả lời của nàng.
Hai tay hắn ôm nàng, nàng là một nữ hài nhỏ nhắn, nép vào lòng hắn trông rất ngoan ngoãn dịu dàng.
Nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy sự phản kháng và kiên quyết, sự mâu thuẫn lúc thì tham sống sợ chết, lúc thì hiên ngang lẫm liệt đó khiến ấn tượng của hắn về nàng dần dần trở nên sống động.