Đừng có lôi ta vào chuyện của ngươi

Chương 27
Trước Sau
Cơ Ngọc nhìn bóng dáng nàng ta, giọng nói uể oải: "Từ khi nào quan hệ của chúng ta tốt đến mức ngươi lại lo lắng vấn đề chỗ ở của ta vậy?"

Thấy Nguyệt Trường Ca dừng bước, nàng thản nhiên nói: "Ngươi đến tìm sư tôn của ngươi, ta nhìn ra được. Ngươi không tin những lời ta nói ở quán trọ trước đó sao? Vậy tại sao còn đến xác nhận?"

Nguyệt Trường Ca đột nhiên quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng: "Câm miệng."

"Ngươi bảo ta câm miệng?" Cơ Ngọc cười: “Ngươi dựa vào cái gì?" Nàng nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Thật ra ta không ghét ngươi lắm, nhưng cũng không thích ngươi." Dù sao ngươi cũng là nữ chính: “Nhưng ngươi đừng cứ đến khiêu khích ta, tình cảnh của ta bây giờ đã rất khó khăn rồi, ngươi thật sự không cần lãng phí tinh lực vào ta, nói thật với ngươi, vị sư tôn tốt mà ngươi luôn coi như bảo bối kia ta tránh còn không kịp."

Nguyệt Trường Ca nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng Cơ Ngọc không cho nàng ta cơ hội.

"Nhắc lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian vào ta, muốn báo thù thì đi tìm yêu thú, muốn sư đồ luyến thì đi tìm sư tôn của ngươi, ta chỉ muốn tránh xa các ngươi, đừng đến làm phiền ta nữa."

Đóng cửa lại, nhất cử nhất động của Cơ Ngọc chân thật đến mức khiến Nguyệt Trường Ca khó mà nghi ngờ lời nàng nói.

Nàng ta đứng tại chỗ một lúc vì ba chữ "sư đồ luyến" mà tâm tình phức tạp, rồi cúi đầu rời đi.

Trong một căn phòng khác, Lục Thanh Gia đứng bên cửa sổ đang mở toang, ánh trăng chiếu vào phủ lên người hắn, nói hắn giống như tiên giáng trần cũng là xem thường hắn.

Hắn nghe rõ mồn một cuộc đối thoại ở hành lang quán trọ, hắn nhớ lại giọng điệu và cách dùng từ của Cơ Ngọc, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến bảy ngày bảy đêm triền miên liều chết kia.

Phượng Linh màu vàng kim giữa mày lóe lên, Lục Thanh Gia ngẩng đầu nhìn trăng, đột nhiên cười lạnh, giơ tay tạo ra một ngọn lửa nóng bỏng hướng về phía mặt trăng cô độc trên bầu trời đêm, ánh trăng lay động, một đám mây đen lướt qua, nó nhanh chóng ẩn mình sau đám mây.

Chạng vạng ngày hôm sau bọn họ cuối cùng cũng đến được Giới Môn.

Đệ tử Thục Sơn phái cũng đuổi đến, ngoài bọn họ ra còn có một vài đệ tử của các tông môn khác đến phàm giới rèn luyện.

Lục Thanh Gia xuất hiện ở đây nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ cần nhìn Phượng Linh ấn ký giữa hai lông mày là có thể xác nhận thân phận của hắn, chưa kể đến phong tư tuyệt thế cùng khí chất tao nhã mà lạnh lùng kia.

Hắn chỉ cần đứng đó, những người khác sẽ theo bản năng tránh xa như thể đến gần một chút cũng là bất kính với hắn.

Lục Thanh Gia không để ý đến những người đó, hắn mở Giới Môn mang theo Cơ Ngọc và Nguyệt Trường Ca đi qua, không hề liếc mắt nhìn đám tu sĩ Nhân tộc đang cực kỳ hâm mộ kia.

Từ hôm qua Cơ Ngọc đã rất ngoan ngoãn, lặng lẽ đi theo hắn, hắn bảo làm gì thì làm nấy, cũng không cần hắn tốn tâm sử dụng Ngôn Linh thuật.

Lục Thanh Gia không vạch trần việc nàng cố ý giả vờ ngoan ngoãn, nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể hóa thành nguyên hình trở về Tiên Tông, nhưng bên cạnh còn có một đồ đệ chưa hiểu chuyện, cùng với... Cơ Ngọc phiền phức đến cực điểm.

"Ngươi biết ngự kiếm chứ?" Nghĩ nghĩ, hắn quay sang hỏi Nguyệt Trường Ca.

Nguyệt Trường Ca gật đầu: "Biết, chỉ là còn chưa thành thạo lắm." Nàng ta đỏ mặt nói.

Lục Thanh Gia liếc nhìn thanh đoản kiếm kỳ quái trong tay nàng, hắn rất chán ghét thanh kiếm này, khí tức của nó xung khắc với hắn, tuy rằng chưa chính thức xem xét nhưng hắn cũng đoán được nó được làm từ vật gì.

Nhìn lại Nguyệt Trường Ca, một tiểu cô nương Luyện Khí tầng hai linh căn hỗn tạp với ánh mắt ngây thơ cực kỳ tín nhiệm đang nhìn hắn, người như vậy làm sao có thể có được thanh kiếm này?

Suy nghĩ một hồi, nhận thấy Nguyệt Trường Ca bị hắn nhìn đến mức ngượng ngùng, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt liếc nhìn Cơ Ngọc.

Vừa nhìn liền phát hiện Cơ Ngọc đang nhìn về phía các đệ tử Thục Sơn phái.

Lam Tuyết Phong mặc đạo bào màu lam trắng đang rút Lưu Vân kiếm ra chuẩn bị ngự kiếm rời đi.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)