Khóc cũng đẹp, nhưng không đẹp bằng lúc đó

Chương 28
Trước Sau
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nhìn lại, gió thổi bay dải lụa trắng che mắt hắn, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy hình như đang nói gì đó, Cơ Ngọc vô thức bước về phía đó một bước, nhưng nhanh chóng bị một trận gió nóng bức chắn lại.

Nàng cúi đầu, không nhìn Lục Thanh Gia, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt.

"Tự mình ngự kiếm đi." Lục Thanh Gia thuận tay thi triển một pháp thuật lên kiếm của Nguyệt Trường Ca: “Nó đã biết vị trí Tiên Tông rồi."

Nguyệt Trường Ca nhìn Cơ Ngọc, nhịn không được hỏi: "Vậy còn Sư tôn?"

Lục Thanh Gia phất tay, trên đỉnh đầu xuất hiện một cỗ kiệu tiên toàn thân mạ vàng được bao phủ bởi lụa trắng, bốn góc kiệu treo đèn cung đình sáng trong, hắn thản nhiên nói: "Ta đưa nàng ta về."

Vừa dứt lời, Cơ Ngọc liền không tự chủ được bước lên kiệu, rèm lụa trắng buông xuống, Lục Thanh Gia khom lưng ngồi vào, bên trong kiệu tuy không nhỏ,nhưng cũng không đủ chỗ cho người thứ ba.

Mặt Nguyệt Trường Ca đỏ bừng, nhưng lần này hoàn toàn không phải vì xấu hổ.

Nàng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hít sâu một hơi làm theo lời Lục Thanh Gia, tự mình ngự kiếm rời đi.

Đồng thời, cỗ kiệu tiên màu vàng trắng cũng từ từ bay lên, rõ ràng không có người khiêng kiệu nhưng tốc độ lại nhanh hơn cả các đệ tử Thục Sơn phái ngự kiếm.

Cơ Ngọc nhìn ra ngoài qua tấm rèm lụa thỉnh thoảng bị gió thổi động, thấy cảnh sắc xung quanh càng ngày càng khác với phàm giới, linh khí càng thêm dồi dào, giống như đang nhìn thấy thời gian đếm ngược đến cái chết của mình.

Nàng tâm thần hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng cũng không còn chút huyết sắc nào.

"Sợ lắm sao?"

Giọng nói trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai, Cơ Ngọc giật mình đột nhiên nhìn về phía hắn, ở khoảng cách gần này chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt.

"Ngươi tránh ra." Nàng lùi người về phía sau cắn môi nói: “Đừng đến gần ta."

Nhìn nàng sợ hãi đến run rẩy, Lục Thanh Gia ngồi thẳng người dậy.

Trâm cài tóc và kim quan đoan chính, mái tóc đen nhánh mềm mại, thanh niên trẻ như ánh bình minh khẽ cười, có chút khinh miệt nói: "Sợ hãi là đúng, người sợ hãi mới nghe lời, lát nữa đến Tiên Tông, trả lại những thứ này cho chủ nhân của chúng."

Hắn đưa chiếc nhẫn trữ vật cho nàng, thứ này Cơ Ngọc chả có gì lạ, bên trong chứa tất cả pháp bảo của đệ tử Ảnh Nguyệt Tiên Tông mà nàng đã lấy được.

Nàng nhận lấy, cúi đầu không nói, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Lục Thanh Gia lần này nhìn nàng rất lâu, ánh mắt của hắn như một ngọn lửa giống hệt con người hắn, chỉ cần nhìn nàng, nàng liền như bị lột da, toàn thân đau đớn.

Mắt hơi cay cay, Cơ Ngọc quay đầu đi đưa tay lên vừa xoa liền chạm vào một mảng ẩm ướt.

Không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, quả nhiên nàng vẫn không muốn chết, những suy nghĩ trước đây về việc chết có lẽ có thể trở về nhà, những lời nói về sự hy sinh anh dũng không sợ hãi chẳng qua chỉ là tự an ủi bản thân và hành động theo cảm tính mà thôi.

Lục Thanh Gia bỗng nhiên bật cười, cúi người xuống dùng ngón tay ấm áp lau đi nước mắt nơi khóe mi nàng.

Nàng ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn, nghe hắn nói: "Không được khóc, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ nghi ngờ." Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn lại trên mặt nàng: “Ngươi cố ý phải không?"

Cơ Ngọc hít hít mũi nói: "Không phải."

Lục Thanh Gia nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười nói: "Khóc cũng đẹp."

Cơ Ngọc nghe vậy càng thêm ngẩn người.

"Nhưng so với khi đó thì vẫn còn kém một chút."

Khi đó là khi nào?

Trong đầu lóe lên một tia sáng, nhớ lại những gì đã trải qua trong bảy ngày bảy đêm đó, mặt Cơ Ngọc đỏ bừng, thở hổn hển đẩy hắn ra.

Lục Thanh Gia nhếch mép cười chế giễu, không biết là đang chế giễu nàng giả vờ thanh cao hay là đang tự giễu bản thân lại nhớ rõ những ký ức bị dược vật khống chế đó.

Cỗ kiệu tiên màu vàng trắng chậm rãi hạ xuống, Lục Thanh Gia thu lại vẻ mặt, một thân bạch y thêu kim tuyến hoa quỳnh, khoác áo choàng lụa mỏng tay dài, vén rèm kiệu bước ra ngoài.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)