Xung quanh hắn lượn lờ băng sương lửa khói, khi quay đầu lại nhìn nàng lần cuối, trên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc chỉ có đôi môi đỏ mọng và Phượng Linh ấn ký giữa hai lông mày là rực rỡ.
Màu vàng kim và đỏ chói mắt cùng với khí chất như lửa tái sinh có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh hắn hòa quyện vào nhau một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Bên ngoài kiệu nhanh chóng vang lên tiếng hành lễ vang trời, đó là các đệ tử có chút thân phận địa vị trong Ảnh Nguyệt Tiên Tông đến nghênh đón hắn.
"Cung nghênh Quỳnh Hoa Quân hồi tông."
Cơ Ngọc ngồi trong kiệu chậm chạp bước xuống, liếc mắt một cái liền thấy vài gương mặt quen thuộc.
Nàng theo bản năng đối chiếu pháp bảo trong nhẫn trữ vật với những người này, khi chỉ nhìn thấy pháp bảo mà không thấy người thì không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy người rồi thì không khỏi cảm khái nguyên chủ thật sự quá lợi hại.
Chủ nhân của những pháp bảo này,ai ai cũng có vẻ ngoài xuất chúng, mỗi người khi nhìn thấy nàng đứng sau Lục Thanh Gia đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cơ Ngọc nhớ lại những lời hẹn ước ngọt ngào của nguyên chủ với từng người bọn họ, tỉ mỉ tính toán xem nên nói rõ từng chuyện như thế nào, bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhiều nợ phong lưu như vậy, đây không phải là chia tay mà là giảm biên chế hàng loạt.
Người tới đón tiếp Lục Thanh Gia ở Ảnh Nguyệt Tiên Tông, đồng thời là người duy nhất có thể nói chuyện bình đẳng với hắn chính là đại đệ tử của chưởng môn, Kim Triều Vũ, thiên tài hai trăm tuổi đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ.
Nhắc đến Kim Triều Vũ thì không thể không nhắc đến Lam Tuyết Phong, hai người này tư chất và tu vi tương đương, lại đều có dung mạo tuấn tú, được người đời xưng tụng là "Phong Vũ công tử".
Trong danh xưng Phong Vũ công tử này, Lam Tuyết Phong đứng trước, có thể thấy được mọi người cho rằng hắn mạnh hơn Kim Triều Vũ một chút.
Kim Triều Vũ thân thể cường tráng, mắt to sáng ngời, khí chất cao quý tao nhã, Lam Tuyết Phong tuy hai mắt mù lòa, thoạt nhìn đã kém hơn hắn một bậc nhưng ở độ tuổi tương đương, tu vi của hắn không hề thua kém đối phương, điều này cũng chứng tỏ mọi người rất coi trọng hắn.
"Tham kiến Thần Quân." Kim Triều Vũ bước lên vài bước, người mặc áo gấm màu nguyệt bạch thêu chỉ bạc hình Ảnh Nguyệt, búi tóc cao, sau đầu cài trâm vàng tua rua, cử chỉ tao nhã, dung mạo tuấn tú.
"Thần Quân vất vả đường xa, chưởng môn sư tôn đang chuẩn bị Thần Tế đại điển nên tạm thời rời khỏi tiên tông, đặc biệt dặn dò đệ tử đến nghênh đón..."
"Miễn lễ."
Kim Triều Vũ nói quá nhiều, Lục Thanh Gia nghe được một nửa đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn liếc nhìn Kim Triều Vũ, nghĩ đến những thứ trong nhẫn trữ vật của Cơ Ngọc, ánh mắt vốn không có chút ý tứ gì bỗng trở nên khinh miệt.
Hắn thản nhiên nói: "Đây là đồ đệ mới của bổn tọa, dẫn nàng đi an bài chỗ ở."
Kim Triều Vũ theo bản năng nhìn về phía Cơ Ngọc, Cơ Ngọc nghĩ đến mối quan hệ giữa nguyên chủ và đối phương trong trí nhớ liền ngượng ngùng chỉ Nguyệt Trường Ca.
Kim Triều Vũ khựng lại một chút, lúc này mới nhìn về phía Nguyệt Trường Ca. Nếu chỉ nhìn Nguyệt Trường Ca, kỳ thật nàng là một cô nương rất đáng yêu hoạt bát, nhưng hắn vừa mới nhìn qua đại mỹ nhân diễm lệ như Cơ Ngọc, rồi lại nhìn đến loại hình như Nguyệt Trường Ca, thật sự khiến nàng ta có vẻ quá mức nhạt nhòa.
Kim Triều Vũ đè nén sự kinh ngạc trong lòng về việc Quỳnh Hoa Quân lại thu đồ đệ, chắp tay nói: "Thần Quân yên tâm, đệ tử nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng mọi việc cho Nguyệt sư muội."
Nguyệt Trường Ca đến muộn hơn một chút, đi cùng Lam Tuyết Phong đến sau.
Nàng không nhìn thấy cảnh mọi người hành lễ với Lục Thanh Gia, nhưng nàng nhìn thấy mọi người vì Cơ Ngọc mà xem nhẹ nàng.
Chưa kể, Kim Triều Vũ lại còn nhận nhầm nàng, sao hắn lại không biết Cơ Ngọc là đệ tử của Hợp Hoan Tông? Sư tôn không thể nào thu nàng làm đồ đệ, hắn nhìn Cơ Ngọc, đơn giản là vì hắn muốn nhìn mà thôi.
Trong lòng tuy khó chịu nhưng Nguyệt Trường Ca vẫn thoải mái chào hỏi.
"Bái kiến sư huynh." Nàng cười nói: “Mới đến nên ta có rất nhiều điều không hiểu, xin sư huynh giúp đỡ, đa tạ sư huynh trước."