Kim Triều Vũ

Chương 30
Trước Sau
Kim Triều Vũ ôn hòa nói: "Sư muội không cần khách sáo, đây đều là việc ta nên làm."

Lục Thanh Gia không có hứng thú xem đám tu sĩ Nhân tộc này chào hỏi nhau, hắn chuyển ánh mắt về phía Cơ Ngọc, Cơ Ngọc đối diện với hắn trong giây lát, từ đáy mắt sâu thẳm kia nàng nhìn ra được lời cảnh cáo... đừng hòng chạy trốn, ngươi trốn không thoát đâu.

Cơ Ngọc nhắm mắt lại, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt làn váy.

"Xử lý xong việc thì đến cấm địa tìm ta."

Giọng nói truyền âm của hắn vang lên bên tai, nàng gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn mới hóa thành một ngọn lửa màu kim hồng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn vừa đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mấy đệ tử Ảnh Nguyệt Tiên Tông đứng hàng đầu vội vàng bước tới chỗ Cơ Ngọc, nhưng chưa kịp vây quanh nàng đã bị Kim Triều Vũ ngăn lại.

"Các ngươi về tiếp tục chuẩn bị Thần Tế đại điển." Đối mặt với những đệ tử khác, vẻ mặt Kim Triều Vũ lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Mấy đệ tử kia không cam lòng, nhưng e ngại uy nghiêm của đại sư huynh nên do dự một hồi vẫn đáp "Vâng" rồi rời đi.

Kim Triều Vũ nhìn theo bọn họ rời đi, mãi đến khi bọn họ đi hết mới quay lại nói: "Nguyệt sư muội chờ một chút." Hắn nhìn Cơ Ngọc với đôi mắt hạnh nhân, giọng nói vô thức mang theo vài phần dịu dàng khó tả: “Ta có chuyện muốn nói với Ngọc sư muội."

Nguyệt Trường Ca nhìn hắn rồi lại nhìn Cơ Ngọc, ngoan ngoãn đi sang một bên.

Cơ Ngọc nhìn Kim Triều Vũ đang đi tới, trong lòng bỗng dưng có chút căng thẳng.

Nhớ đến pháp bảo trong nhẫn trữ vật, nàng lập tức lấy ra Trần Quang Phiến của Kim Triều Vũ.

"Cái này trả lại cho ngươi." Nàng đưa Trần Quang Phiến trong tay ra.

Kim Triều Vũ nhìn Trần Quang Phiến trong tay nàng, không lập tức đưa tay ra nhận lấy.

"Không phải muội nói muốn dùng một thời gian sao?" Hắn hơi cụp mắt nói: “Ta không vội dùng."

Cơ Ngọc không biết nên nói thế nào.

Nàng có cảm giác rất phức tạp với Kim Triều Vũ.

Trong ký ức của nguyên chủ, đây là người mà nàng và sư tôn Cơ Vô Huyền đều tán thành là "ý trung nhân" có thể lựa chọn làm đạo lữ lâu dài.

Nguyên chủ cũng có chút tình cảm với hắn, tuy hai người gặp nhau không nhiều nhưng vẫn có tình cảm.

Nghĩ đến trong nguyên tác, sau khi Cơ Ngọc mất tích một cách bí ẩn, Kim Triều Vũ cũng rất lo lắng, hắn đã tìm nàng rất lâu.

Nguyệt Trường Ca là sư muội của hắn, thường xuyên đi theo bên cạnh hắn, thấy hắn như vậy, Nguyệt Trường Ca rất đau lòng. Trong mắt nàng, Cơ Ngọc là người xấu, cho dù nàng không mất tích, nàng ta cũng sẽ cố gắng giết nàng để báo thù cho đại ca.

Kim Triều Vũ là đại sư huynh mà nàng ta kính trọng, nàng ta không nỡ nhìn hắn đau khổ vì một nữ nhân lẳng lơ liền khuyên hắn nên từ bỏ sớm, nói Cơ Ngọc không xứng với hắn, nàng ta còn nói Cơ Ngọc không chỉ phóng đãng, mà còn hại chết đại ca của nàng ta, nói không chừng lúc này đang ở nơi nào đó hưởng lạc, đã quên hắn từ lâu rồi, hắn thật sự không cần phải đau lòng vì người như thế.

Lúc đó Kim Triều Vũ rất tức giận, trực tiếp bỏ Nguyệt Trường Ca lại một mình trong bí cảnh rồi bỏ đi.

Nguyệt Trường Ca vì vậy mà bị thương, sau khi trở về tiên tông, Lục Thanh Gia trách phạt Kim Triều Vũ, Nguyệt Trường Ca thấy hắn quỳ gối trong gió lạnh ở Tư Quá Nhai rất đau lòng, lén tặng hắn rất nhiều linh đan diệu dược, còn chuẩn bị cho hắn áo choàng có thể chống lại gió lạnh đặc biệt của Tư Quá Nhai. Từ đó về sau, Kim Triều Vũ đã thay đổi ấn tượng về Nguyệt Trường Ca "ăn cháo đá bát".

Thời gian trôi qua, hắn dần dần thích nàng ta, cũng có chút tin tưởng vào những đánh giá của nàng ta về Cơ Ngọc trước đây.

Hắn vẫn luôn biết Cơ Ngọc tương đối phóng khoáng, nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông trước khi lựa chọn đạo lữ chân chính đều khá đa tình, những điều này hắn đều biết.

Có lẽ sau một thời gian dài, hồn đăng của Cơ Ngọc vẫn chưa tắt nhưng người lại không thấy, thật sự là đang ở nơi nào đó vui chơi hưởng lạc.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)