Cô nghe đến mơ màng buồn ngủ—từ khi phát hiện ra tinh thần có chút vấn đề, cũng không biết có phải là do tâm lý không mà cô luôn cảm thấy trong người không khỏe, thường xuyên mệt mỏi, đau đầu, cả người yếu ớt không có chút sức lực.
“Mẹ, con hơi mệt, muốn đi ngủ một lát trước.”
Nguyễn Túy Quân bây giờ đã không còn vẻ khí phách, kiêu căng của lúc mới tốt nghiệp. Dường như là vì những va vấp gần đây, cô đã trở nên ôn hòa hơn, có thêm một chút già dặn.
Chu Liên ái ngại gật đầu. Tình trạng của con gái, bà biết rõ hơn ai hết, đương nhiên cũng vừa đau lòng lại vừa cẩn thận.
Bà bảo con gái vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi: “Phòng của mẹ cũng vừa mới dọn dẹp xong, mấy hôm nay thời tiết đẹp, phơi nắng ấm áp lắm. Đợi đến trưa mẹ gọi con dậy ăn cơm, con cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Giấc ngủ này kéo dài vài tiếng đồng hồ. Nguyễn Túy Quân ngủ không sâu, lại hơi có chút suy nhược thần kinh, giữa chừng tỉnh dậy vài lần, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của bố mẹ bên ngoài.
Khi tỉnh lại lần nữa, xương cốt đều đã rã rời vì ngủ. Cô bò dậy tắm rửa, tóc vừa mới sấy được nửa khô đã nghe thấy tiếng chuông cửa ở huyền quan.
“…Tiểu Quân, ra mở cửa cho bố con đi, lúc nãy bảo ông ấy đi mua ít hành, gừng, tỏi để hầm canh, về cũng nhanh thật…” Lời này của Chu Liên lẫn trong tiếng dầu nóng xèo xèo từ bếp truyền ra. Nguyễn Túy Quân tắt máy sấy rồi đi mở cửa theo lời.
Cửa kéo ra, bên ngoài đứng không phải là bố cô.
Hai chàng trai mặc đồng phục, cao lớn. Một trước một sau, cả hai trông giống nhau đến bảy phần, người phía trước có vẻ mảnh khảnh hơn một chút.
Sau một lúc sững sờ, Nguyễn Túy Quân là người mở miệng trước:
“…Xin hỏi các cậu là ai?” Tìm người, hay là gõ nhầm cửa?
Nguyễn Túy Quân chắc chắn mình chưa từng gặp và cũng không quen biết hai chàng trai này.
Người đi đầu mấp máy môi, vừa định trả lời thì phía sau cô lại truyền đến tiếng bước chân. Trên người Chu Liên vẫn còn đeo tạp dề, tay cầm xẻng nấu ăn lao ra từ bếp: “…Là Tiểu Tụng à? Mau, mau vào đi, cơm trưa sắp xong rồi…”
—Xem ra là mẹ cô quen biết.
Nguyễn Túy Quân theo bản năng nghiêng người, nhường chỗ cho hai chàng trai. Chu Liên đã chạy đến bên cạnh cô, định lấy cặp sách của họ: “…Dép lê ở đây này, sáng nay bác sĩ Tiểu Cao trước khi đi làm đã mang đến, mua theo đúng size giày của hai anh em đấy…”
Nguyễn Túy Quân nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng cô không nói gì, chỉ lùi lại vài bước. Huyền quan vốn đang rộng rãi, vì có bốn người tụ tập mà trở nên có chút chật chội—chủ yếu là vì hai chàng trai vóc dáng quá cao, rất có cảm giác áp bức.
Nhìn bộ đồng phục trên người, nhiều nhất cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Nguyễn Túy Quân thầm cảm khái, trẻ con bây giờ ăn uống tốt thật, hồi cô học cấp ba rất ít khi thấy những chàng trai có vóc dáng đẹp như vậy.
Chu Liên dẫn Hạ Tụng, Hạ Đằng đi vào trong. Khi đi ngang qua Nguyễn Túy Quân, tiếng bước chân ồn ào dừng lại:
“Tiểu Quân, đây là nhà mà mẹ đã nói với con, nhà sau lưng nhà mình. Chú Hạ của con có hai người con trai, là song sinh.”
“Hạ Tụng.” Mắt Chu Liên nhìn về phía chàng trai đang đeo cặp sách một cách quy củ, da trắng, lạnh lùng.
“Đứa ôm quả bóng rổ kia tên là Hạ Đằng.”
Có lẽ là vì vừa mới ngủ dậy không lâu, Nguyễn Túy Quân đầu tóc còn chưa khô, phản ứng chậm nửa nhịp, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rất giống như hai anh em nhà họ Hạ là thứ gì đó bị ghét bỏ, cô trông không mấy vui vẻ.
Người tên Hạ Đằng trông có vẻ không dễ giao tiếp. Hạ Tụng là người mở miệng trước. Khoảnh khắc đó, khóe mắt cậu liếc thấy chiếc váy hai dây dài của Nguyễn Túy Quân không che được hết xương quai xanh. Giọng cậu mát lạnh, vững vàng:
“Chào chị Tiểu Quân, em tên là Hạ Tụng.”
Hai vợ chồng nhà họ Hạ ngày thường công việc rất bận, một người làm ở cơ quan nhà nước, một người ở khoa cấp cứu của bệnh viện.
Trùng hợp là Nguyễn Kiến Sơn và Hạ Khiêm lại cùng một đơn vị, qua lại thường xuyên nên cũng thân thiết—chỉ là gần đây cả hai vợ chồng đều bận tối mắt tối mũi, nghe nói là có chuyện liên quan đến thăng chức.
Chu Liên không có công việc gì ổn định, nhàn rỗi ở nhà, liền tốt bụng nhận luôn việc nấu cơm trưa cho hai đứa trẻ.