Chương 6

Chương 6
Trước Sau
“Không đi, sân bóng rổ hôm nay sửa chữa.” Hạ Đằng đẩy xe đạp ra, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó—

“…Mẹ tối nay có về nhà không?”

Hạ Tụng mở khóa xe, thờ ơ: “Về, chỉ có giữa trưa đi ăn cơm nhà dì Chu thôi.”

Hạ Đằng nghẹn lại.

Cậu không biết tại sao anh trai mình lần nào cũng dễ dàng nhìn ra tâm tư của cậu như vậy. Lại mở miệng liền ấp úng: “… Ai hỏi cái đó, tôi, tôi ăn cơm ở đâu cũng không sao cả…”

Hai anh em rõ ràng có thể giải quyết bữa trưa ở quán ăn bên ngoài, nhưng Hạ Tụng lại nói ăn không quen, nói bóng nói gió đề cập đến việc có thể trả tiền ăn cho nhà hàng xóm. Cao Mai lúc này mới nghĩ đến việc gửi gắm họ cho nhà Nguyễn Kiến Sơn.

Hạ Tụng không biết đang nghĩ gì, cậu nhìn gương mặt giống mình đến bảy tám phần của em trai, lần đầu tiên trong đời trong lòng nảy sinh một cảm giác không thoải mái.

“Em tốt nhất đừng nghĩ lung tung, sắp thi đại học rồi.”

Hạ Đằng bị anh trai nói đến mức không nói nên lời. Cậu luôn biết Hạ Tụng có nội tâm sâu sắc, mình chỉ cần đảo mắt một cái là đối phương đã biết mình đang nghĩ gì. Nhưng trước đây hai người đều là nước giếng không phạm nước sông, tình cảm cũng khá tốt, không thể nói là quá thân mật nhưng cũng là máu mủ tình thâm.

Hạ Đằng biết lúc giữa trưa mình đẩy đĩa thức ăn cho Nguyễn Túy Quân đã bị Hạ Tụng nhìn thấy.

“Là vì tốt cho cậu thôi, cậu cũng không muốn điểm chuyên ngành cao mà điểm văn hóa lại không qua được chứ? Chỉ còn chưa đến hai tháng nữa thôi.”

Hạ Tụng bây giờ hoàn toàn là một hình tượng trưởng huynh như cha. Cậu đang rất cố gắng để bóp chết thứ gì đó trong trứng nước, tâm trạng ẩn chứa một tia vội vàng, nôn nóng mà ngay cả chính cậu cũng chưa phát hiện ra.

Hạ Đằng cụp mắt xuống, không nói tiếp.

Hạ Tụng trước đây thực ra không mấy quản Hạ Đằng. Hạ Đằng thì từ nhỏ đến lớn đều sợ cậu, là kiểu sợ mang theo sự kính trọng.

Trên người anh trai luôn mang một vẻ lý trí, già dặn không phù hợp với lứa tuổi, gần như không bao giờ có mâu thuẫn gì với cậu, cũng không thích tranh giành bất cứ thứ gì với cậu—Hạ Tụng là một cái cây sẽ tự mình chủ động tỉa cành để vươn thẳng, Hạ Đằng là một cái cây được nuôi thả, tự do, cành lá mọc lung tung.

Nhưng tương lai của Hạ Đằng là do Hạ Tụng nhặt về.

Hạ Đằng từ nhỏ đã không thích học, như thể có chứng tăng động. Hai anh em thường xuyên chiếm giữ hai vị trí đầu bảng trong lớp, một người nhận thưởng, một người cầm bài thi điểm thấp bị mắng.

Hạ Tụng không ép cậu học, còn giúp cậu nói dối bố mẹ để đưa cậu đến sân vận động chơi. Cậu chỉ để cậu ta học môn thể dục mà cậu ta có hứng thú, tạm thời ôm chân Phật để dạy kèm, để cậu ta vừa đủ điểm đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, dạy cậu ta thông qua một con đường khác để kiếm lấy tương lai.

“…Tôi chỉ cảm thấy chị Tiểu Quân là người rất dịu dàng. Không có ý gì khác.”

Lúc Hạ Tụng lấy chìa khóa ra mở cửa, Hạ Đằng đứng sau lưng cậu thẳng thắn, giọng điệu mang chút bực bội và áy náy.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, tiếng chìa khóa va chạm hòa cùng lời nói của Hạ Đằng truyền vào tai Hạ Tụng, lồng ngực cậu căng lại.

“Tôi làm sao mà nghĩ lung tung cái gì, người bình thường không phải chỉ xem người ta là chị gái sao.”

Người bình thường chỉ xem người ta là chị gái.

Hơi thở của Hạ Tụng ngưng lại một chút, trong lòng lặp lại nhấm nháp những lời này. Cậu không quay người lại, lập tức đẩy cửa lớn ra: “Biết rồi.”

Cậu không nên nghĩ lung tung, người không bình thường chỉ có một mình cậu, trước nay đều là như vậy.

Giữ một cuốn sổ tuyên truyền vô dụng là không bình thường, bất kể mùa nào cũng uống Sprite quá lạnh là không bình thường, giấu đầu lòi đuôi, trả đũa lại càng không bình thường.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)