Hai anh em họ đều không thiếu người theo đuổi, nhưng nhiều năm vẫn chưa từng nếm trái cấm yêu sớm. Không ngờ sở thích lại vô cùng nhất trí, thích cùng một người.
Hạ Đằng biết anh trai mình quan tâm đến điều gì. Trong lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một chút ác ý khó hiểu—cậu nhìn chằm chằm vào Hạ Tụng, người anh trai có dung mạo bảy tám phần tương tự với mình, từng câu từng chữ nói: “Là chị Tiểu Quân nhờ tôi mua giúp hoa cát tường, tôi tắm xong sẽ mang qua cho chị ấy.”
Ba chữ “chị Tiểu Quân” được cậu nhấn mạnh.
Sắc mặt Hạ Tụng lập tức trầm xuống.
“Hạ Đằng, em thích chị Tiểu Quân phải không?”
Khi Hạ Tụng hỏi câu này, cậu rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu, phức tạp, phản cảm.
Bàn tay đang định đẩy cửa phòng tắm của Hạ Đằng ngừng lại. Cậu đứng yên rồi quay người lại, ánh mắt rơi xuống bó hoa cát tường trên kệ đồ bên cạnh.
“Thì sao? Là thế thì sao, không phải thì sao?” Nhắc đến Nguyễn Túy Quân, giọng điệu của Hạ Đằng đều thay đổi.
Hạ Tụng vốn dĩ không có ý định cãi vã gì với Hạ Đằng, nhưng rõ ràng sự tiếp cận của cậu với Nguyễn Túy Quân ban ngày đã làm Hạ Đằng có cảm giác nguy cơ rất lớn. Đối phương nghiễm nhiên đã biến thành một “người bảo vệ” trông gà hóa cuốc, và Hạ Tụng chính là kẻ thù lớn nhất của cậu lúc này.
Hạ Tụng nhếch khóe miệng, một tiếng cười lạnh buông xuống: “Tôi thấy cậu điên rồi, sắp thi đại học mà còn ở đây yêu đương à?”
“Đừng có nói chuyện đạo lý với tôi.” Gương mặt Hạ Đằng nhuốm hai phần lệ khí. Việc anh trai ruột hết lần này đến lần khác can thiệp làm cậu vô cùng bực bội.
Rõ ràng chỉ muốn tranh giành với cậu thôi, lại luôn nói những lời nghe có vẻ hay ho, vừa dối trá lại vừa ghê tởm.
“Vậy còn cậu? Cậu đã để ý đến chị Tiểu Quân từ lâu, không phải sao? Cho nên lúc đó cậu không chịu được khi chị ấy tốt với tôi một chút. Ngày đầu tiên tôi gặp chị ấy, giúp chị ấy đẩy một cái đĩa, cậu cũng có thể nhớ mãi.”
“Hạ Tụng, nếu cậu nói thẳng, tôi còn nể cậu là một người đàn ông.”
Cậu đến cả “anh” cũng không gọi, nghiến răng nghiến lợi, có lẽ là nhớ lại chuyện cũ nên càng cảm thấy Hạ Tụng đã sớm có mưu đồ gì đó.
“Tôi đều thấy hết rồi.”
“Cái áo lót màu trắng trong phòng anh là của chị ấy phải không? Anh nhặt về, không trả lại cho chị ấy.”
Sắc mặt Hạ Tụng thay đổi, không còn vẻ lạnh lùng như lúc nãy nữa.
Hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, rồi lại thả lỏng ra. Mãi cho đến khi Hạ Đằng đóng sầm cửa phòng tắm, cậu cũng không mở miệng nữa—cậu chột dạ. Cái áo lót nhỏ đó từ ban công nhà họ Nguyễn bị gió thổi xuống đất, cậu đã nhặt về, vẫn luôn cất giấu. Nguyễn Túy Quân có rất nhiều chiếc áo lót giống hệt như vậy, mất một cái cô căn bản không phát hiện ra. Cậu vẫn luôn cho rằng bí mật này chỉ có một mình cậu biết.
Cậu biết rõ sau này Hạ Đằng sẽ không còn tôn trọng cậu nữa. Cậu đích thực là một tên ngụy quân tử có tâm địa xấu xa.
Hạ Tụng mất hết sức lực, nặng nề ngồi trở lại ghế sofa.
Trưa hôm sau, Hạ Tụng một mình đến nhà họ Nguyễn. Chu Liên còn kinh ngạc hỏi Tiểu Đằng sao không đi cùng cậu—Hạ Tụng không nói chi tiết, trả lời qua loa. Khoảng hai mươi phút sau, Hạ Đằng mới mang theo bộ tóc ướt bấm chuông cửa nhà họ Nguyễn.
Trùng hợp thay, anh trai cậu và Nguyễn Túy Quân đang ngồi trên sofa trong phòng khách cùng nhau tỉa những bông hồng champagne không biết từ đâu tới trên bàn. Chiếc bình hoa còn cắm bó hoa cát tường mà Hạ Đằng đã mua hôm qua. Hạ Tụng vừa mới xen vào hai cành hồng, trông vô cùng chói mắt.
Chu Liên không rõ sự tình, còn cười khen anh trai cậu với Hạ Đằng: “Hoa là do Tiểu Tụng mua, màu sắc đẹp thật, cắm lên một chút cũng không quê…”
Vị chua xót trong cổ họng Hạ Đằng ngày càng nhiều, nghẹn đến mức cậu không thở nổi. Một lúc lâu sau, vẻ mặt cậu có chút gượng gạo, cười mỉa trả lời Chu Liên: “Vậy à…”