"Được." Nói xong, hai người bắt đầu đi xa dần, Giang Chiếu Tuyết nghe thấy giọng Thẩm Ngọc Thanh hiếm khi kiên nhẫn, mang theo chút nặng nề: "Nó sẽ phản chiếu tâm người, nở ra đóa hoa tham lam mà ngươi mong muốn nhất."
Hai người càng đi càng xa, khi hơi thở của họ hoàn toàn biến mất, Giang Chiếu Tuyết đột ngột giật mình, liền một cước đá mạnh Bùi Tử Thần ra, tức giận quát: "Biến đi!"
Bùi Tử Thần bị đá văng ra đất, chỉ thấy nữ tử tính tình thất thường này ôm ngực, ho khan rồi đứng dậy.
Bùi Tử Thần cố gắng đứng lên, quan sát nàng, thử hỏi: "Tiền bối, ngài không sao chứ?"
"Để ngươi lo à?!"
Giang Chiếu Tuyết trừng mắt nhìn y, lau đi vết máu trên môi, trong cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện một cơn đau quen thuộc, cơn đau này nàng quá quen thuộc, chính là độc hỏa tháng một lần.
Một kiếm của Thẩm Ngọc Thanh dường như đã kích phát độc hỏa phát tác sớm, nàng phải nhanh chóng xuống núi.
Nhưng giờ Thẩm Ngọc Thanh đã đến U Nguyệt Lâm, bất kỳ dao động linh khí nào cũng không thể thoát khỏi sự chú ý của hắn, nàng không thể sử dụng linh lực, chỉ có thể đi bộ xuống núi, e rằng sẽ tốn không ít thời gian.
Hơn nữa nàng còn phải kiềm chế Bùi Tử Thần, không thể để y nhận ra bất kỳ cơ hội trốn chạy nào...
Từng việc, từng việc một chất chứa trong lòng, Giang Chiếu Tuyết cảm thấy tâm trạng bực bội, nàng lấy ra mấy viên đan dược, nuốt vào hai viên, ép buộc độc hỏa tạm thời ngừng lan rộng, sau đó quát lớn: "Đi!"
Bùi Tử Thần không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Giang Chiếu Tuyết một cái rồi đứng dậy theo sau nàng.
Giang Chiếu Tuyết kéo Bùi Tử Thần bước nhanh về phía chân núi, vừa đi vừa hỏi A Nam: "A Nam, tình hình thế nào?"
"Ta đã thoát được bọn họ, nhưng không biết bây giờ ở đâu." A Nam có vẻ hơi mơ màng: "Hình như ta bị lạc đường, nhưng ta có thể nhìn thấy U Nguyệt Trấn dưới chân núi."
"Vậy ta tới U Nguyệt Trấn thông báo cho ngươi, trong trấn gặp mặt."
"Được rồi."
Sau khi nói xong với A Nam, Bùi Tử Thần quan sát Giang Chiếu Tuyết, thử mở miệng: "Tiền bối."
Mới vừa nghe thấy giọng y, Giang Chiếu Tuyết đã cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, giận dữ nói: "Tiền bối, tiền bối, ta có già lắm sao?!"
Bùi Tử Thần im lặng một lúc, rồi đổi cách xưng hô: "Cô nương."
"Im miệng!"
Giang Chiếu Tuyết quát to: "Ngươi nói cái gì ta không thích nghe, im lặng một chút!"
Bùi Tử Thần dừng lời, có chút không biết mở miệng thế nào.
Giang Chiếu Tuyết rốt cuộc có một chút thời gian yên tĩnh, cuối cùng cũng có thể nghĩ lại tình huống hiện tại.
Thiên Cơ Linh Ngọc đã vào tay Bùi Tử Thần, vừa rồi Bùi Tử Thần suýt nữa đã chết, giờ y lại sống nhăn răng, chắc chắn là đã tiêu hao không ít lực lượng của Thiên Cơ Linh Ngọc rồi.
Hiện giờ muốn lấy Thiên Cơ Linh Ngọc ra, chỉ có hai cách.
Một là, trực tiếp giết y, moi tim lấy ngọc, đơn giản nhanh chóng, nhược điểm duy nhất là lực lượng của Thiên Cơ Linh Ngọc đã bị hao tổn quá nhiều, cần phải dưỡng lại. Mà thời gian giải trừ Đồng Tâm Khế ước còn xa vời.
Nhưng lợi ích là, giết Bùi Tử Thần thì sẽ không còn rủi ro bị bóp chết trong truyện, nàng sẽ có đủ thời gian để dưỡng ngọc, đó là cách an toàn và đơn giản nhất.
Hai là... chính là thiết lập một "Khóa Linh Trận" trong cơ thể Bùi Tử Thần.
Khóa Linh Trận là một trận pháp cổ xưa, người bị thiết lập Khóa Linh Trận không còn là con người nữa, mà thành một chiếc bình, người thiết trận trở thành chủ nhân của hắn. Người bị thiết lập trận này, trong cuộc sống bình thường sẽ không khác gì người thường, nhưng khi Khóa Linh Trận mở ra, tất cả linh lực và tính mạng của họ sẽ dùng để sửa chữa pháp khí, và tất cả pháp khí đã kết ước với họ cũng sẽ thuộc về người thiết trận.
Nếu sử dụng phương pháp này, nàng không chỉ có thể lấy được Thiên Cơ Linh Ngọc hoàn hảo, mà còn có thể thu được tất cả pháp khí tương lai của Bùi Tử Thần. Cuộc đời của y sẽ thật sự trở thành "hồi môn" cho nàng.