Nghe vậy, Thẩm Ngọc Thanh dường như tỉnh táo hẳn, bỗng hoảng loạn đẩy nàng ra, không kịp lấy kiếm, vội nhặt áo nói: "Mặc áo vào!"
Nói xong, hắn liền sập cửa, như thể chạy trốn.
Nàng ngồi trên giường, trong khoảnh khắc ấy, nhục nhã và phẫn nộ đồng loạt trào lên.
Nắm chặt ga giường, cuối cùng nàng không kìm nén nổi, giật lấy kiếm của hắn, khoác áo đuổi theo, lớn tiếng mắng: "Ngươi có bệnh sao? Hai trăm năm rồi, chúng ta đã thành thân hai trăm năm! Năm xưa là ngươi hứa gả, là ngươi nhận làm Mệnh Thị của ta. Bây giờ lại quanh co lấp lửng…"
"Là ta buộc ngươi ký khế ước đồng tâm sao?!"
Thẩm Ngọc Thanh đột nhiên dừng bước, lạnh lùng quay đầu lại. Giang Chiếu Tuyết ngây người, hắn nhìn chằm chằm nàng, chất vấn: "Là ta cầu ngươi cứu sao? Là ta muốn ngươi thích ta sao? Là ta muốn ngươi hạ mình gả cho ta sao? Là ta ép ngươi sao?"
"Ngươi không muốn?" Giang Chiếu Tuyết không thể tin nổi.
Nếu không muốn, tại sao lại vô tình đối tốt với nàng?
Nếu không muốn, tại sao lại đồng ý cưới nàng?
Tại sao lại đi cùng nàng đến Giang Châu, tại sao mỗi khi nàng muốn từ bỏ, hắn lại khiến nàng nhen nhóm hy vọng, khiến nàng tưởng chừng như có thể chạm vào ánh trăng chỉ dành riêng cho mình?
"Ta không muốn."
Cuối cùng, nàng vẫn nghe thấy hắn mở miệng, từng chữ từng câu, mang theo vẻ chán ghét: "Tình cảm của ngươi, lòng từ bi của ngươi, sự thương hại của ngươi, ta không cần. Cả đời Thẩm Trạch Uyên, mạng sống phó thác Thiên Đạo, ta không thích ai, cũng không cần ai thích ta!"
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Giang Chiếu Tuyết không thể thốt nên lời.
Nàng đứng giữa cơn mưa. Đêm xuân Giang Nam, lẽ ra ấm áp, mà nàng lại thấy lạnh đến run rẩy.
Nhìn theo bóng lưng hắn xa dần, nàng không biết hắn đi đâu, cũng không biết bản thân nên đi đâu.
Nàng ôm lấy kiếm của hắn, mơ màng bước đi trên đường.
Lúc nhận ra, xung quanh đã tràn ngập tiếng khóc than.
Nàng thấy đệ tử Linh Kiếm Tiên Các đang tàn sát bừa bãi trong một ngôi làng, thậm chí còn dùng cả Cận Cốt Chú đối với phàm nhân.
Hành ác tày trời thế này, lại đúng lúc nàng đang buồn bực nhất. Nghe một hồi, nàng hiểu bọn họ đến để bắt một cái gọi là Thiên khứ chi nhân, càng thấy nực cười.
Đừng nói nàng vốn là người xuyên không từ thế kỷ XXI, không thể chấp nhận được lý luận tẩy não của Thiên Mệnh Thư.
Dù nàng là người bản địa, với tư cách là Mệnh Sư, nàng chỉ "kính" Thiên Đạo, chứ không "tin". Hai bên trên cùng một ván cờ, nàng chưa từng nghĩ rằng lời của Thiên Mệnh Thư nhất định là đúng.
Vì mấy chữ trong Thiên Mệnh Thư mà sát hại kẻ vô tội, nàng không thể chấp nhận.
Nhưng dù sao cũng là đệ tử Linh Kiếm Tiên Các, nàng sợ bị tìm rắc rối. Đúng lúc kiếm của Thẩm Ngọc Thanh ở bên cạnh, nàng liền lập trận, giả làm Thẩm Ngọc Thanh để dẹp yên chuyện này.
Sau đó vì chuyện này, Thẩm Ngọc Thanh đã cãi nhau với nàng một trận lớn.
Hắn nghĩ nàng cố tình làm vậy để chọc tức hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhận vạ thay nàng, gánh lấy việc này.
Nàng không ngờ, Bùi Tử Thần lại chính vì chuyện này mà khi chưa đến mười tuổi, đã vượt ngàn dặm xa xôi, trèo đến Linh Kiếm Tiên Các để bái sư.
"Đến Linh Kiếm Tiên Các, ngươi có thất vọng không?"
Giang Chiếu Tuyết nghĩ thông tiền căn hậu quả, có chút tò mò.
Bùi Tử Thần cười, lắc đầu: "Không."
Y ngẩng đầu, qua cửa sổ thông gió trong ngục, nhìn lên ánh trăng sáng ngoài kia: "Sư phụ tuy lạnh nhạt, nhưng công bằng chính trực, trừ gian diệt bạo; đồng môn tuy có tranh đấu, nhưng phần lớn đều đồng khí liên chi, yêu thương lẫn nhau."
"Còn sư nương thì sao?" Giang Chiếu Tuyết không kìm được hỏi, lại sợ Bùi Tử Thần phát hiện, bèn bổ sung: "Ta nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nhân, chắc hẳn vừa xinh đẹp vừa có tính tình lương thiện"
Bùi Tử Thần khựng lại, đáp mơ hồ: "Sư nương trong mắt chỉ có sư phụ, không tiếp xúc nhiều với đệ tử, hơn nữa là bậc trưởng bối, không thể bàn luận."
Không thể bàn luận.
Ồ, xem ra chính là có rất nhiều điều để bàn.
Nàng biết ngay thằng nhóc này không thích nàng mà.