Hành động này khiến Giang Chiếu Tuyết sửng sốt. Nàng trong giây lát không hiểu ý định của Bùi Tử Thần.
Một người xa lạ như nàng, vừa rồi nàng lừa y suốt, y lại chẳng có phản ứng gì, rõ ràng là không tin lời nàng. Hơn nữa còn nhận ra nàng có thù với Thẩm Ngọc Thanh, lại phát hiện cơ thể nàng có vấn đề. Trong tình huống này, y không tranh thủ bắt nàng về Lăng Kiếm Tiên Các để tra hỏi, lại không chạy trốn, mà lại muốn cõng nàng xuống núi?
"Ngươi..."
Giang Chiếu Tuyết nghi ngờ mở miệng, chỉ mới nói ra một chữ "ngươi", từ xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động.
Giang Chiếu Tuyết theo bản năng quay lại, chỉ trong khoảnh khắc đó, Bùi Tử Thần đột ngột đưa tay kéo nàng lên lưng mình, rồi nhanh chóng đứng dậy, nói: "Cô nương, nắm chặt lấy, xin lỗi."
Vừa dứt lời, y đã cõng nàng chạy đi, ngay sau đó Giang Chiếu Tuyết nghe thấy tiếng của các đệ tử Lăng Kiếm Tiên Các: "Bên kia hình như có người?"
Lời này làm Giang Chiếu Tuyết chấn động, buộc nàng phải im lặng. Bùi Tử Thần rõ ràng đã nhận ra trước, y nhìn qua hướng phát ra tiếng động, lấy từ trong ngực ra một viên Lôi Liệt Đạn, tay giơ lên ném về phía xa.
Lực tay của y thật mạnh, viên Lôi Liệt Đạn bay rất xa, khi rơi xuống đất liền phát nổ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các đệ tử Lăng Kiếm Tiên Các.
Nhân cơ hội này, y liền chạy nhanh về phía xa, Giang Chiếu Tuyết thì nằm trên lưng y, hỏa độc trong cơ thể cuối cùng cũng không thể kìm nén, kỳ kinh bát mạch bắt đầu đau rát, như thiêu đốt.
Giang Chiếu Tuyết không kìm được, siết chặt lấy vạt áo của Bùi Tử Thần, nghiến chặt răng, không nói gì.
Bùi Tử Thần cõng nàng, trên người vẫn còn vết thương, nhưng chạy rất nhanh. Dường như y biết nàng đang nghĩ gì, không dùng chút linh lực nào, mà còn chú ý lắng nghe bốn phía, tránh né các đệ tử Lăng Kiếm Tiên Các đang tìm kiếm quanh đó.
Khi chạy ra khỏi khu rừng, Giang Chiếu Tuyết cuối cùng cũng không kìm nổi nữa, thở dốc rồi lên tiếng: "Ngươi muốn gì? Ngươi định đi cùng ta sao?"
"Ta sẽ cõng cô nương xuống núi."
Bùi Tử Thần nói rất kiên định.
Giang Chiếu Tuyết nghe xong, nhíu mày, nàng không thể hiểu nổi, chỉ hỏi: "Tại sao? Ngươi muốn trốn sao? Ngươi muốn theo ta à?"
"Ta sẽ cõng cô nương xuống núi."
Bùi Tử Thần lại mở miệng, nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng.
"Ta hỏi ngươi!"
Giang Chiếu Tuyết đột ngột túm chặt cổ áo , áp sát vào mặt y.
ó lẽ vì bị thương, lần này hỏa độc mạnh mẽ hơn rất nhiều, mồ hôi lạnh từ trán nàng chảy xuống, rơi vào trong y phục của y, theo cổ trượt xuống.
Bùi Tử Thần sắc mặt hơi thay đổi, không dám quay đầu lại.
Giang Chiếu Tuyết nhẹ nhàng thở dốc, với chút ít lý trí còn lại, nuốt nước miếng, cố gắng thuyết phục: "Ngươi cứu ta, ta cảm ơn, ngươi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, bọn họ không phải đến tìm ngươi."
Nàng khó khăn lên tiếng, phân tích cho Bùi Tử Thần nghe: "Mở được trận pháp Cửu U là chuyện lớn, Lăng Kiếm Tiên Các chắc chắn sẽ điều tra chuyện này. Các ngươi mở trận Cửu U là vì Cao Vân bị ảo ảnh mê hoặc, vi phạm quy tắc môn phái, lấy một thứ trên tường, lúc đó chỉ có người của Lạc Hạ Phong phản đối chuyện này, nếu nói sự thật, người của Lan Nguyệt Phong cũng sẽ bị phạt, nhưng người của Lạc Hạ Phong, ngoài ngươi và Cố Cảnh Lan đã chết hết rồi, mọi người sẽ làm chứng cho Cao Vân, ngươi nói không rõ đâu!"
Nghe những lời này, Bùi Tử Thần nắm chặt tay, dường như đang kìm nén một cảm xúc nào đó.
Giang Chiếu Tuyết cảm thấy y đã bị mình thuyết phục, nhưng cảm giác hỏa độc lần nữa dâng lên mạnh mẽ, toàn thân nàng run rẩy, siết chặt vạt áo của Bùi Tử Thần.
Bùi Tử Thần liếc nhìn nàng, nhíu mày, chỉ tăng tốc bước chân, vội vã nói: "Cô nương, có thuốc gì không?"
Thuốc?
Thuốc gì?
Nếu có thuốc, nàng còn phải chịu đựng nỗi khổ hỏa độc này mỗi tháng sao?!