Ôn Tiêu Ngạn rõ ràng rất thành thạo tra tấn, nàng nhìn kẻ dần sụp đổ, lưỡi dao từng chút từng chút đâm sâu vào cơ thể con chó, mỗi một phân lại gằn giọng: "Thừa nhận tội chưa?"
"Thả nó ra, ta cầu xin ngươi, thả nó ra!"
"Ngươi có tội."
"Ta không có!"
"Ngươi có! Ngươi và sư đệ cùng mở kết giới, hại chết bọn họ, hôm nay lại muốn hại chết cả con chó này, ngươi thật độc ác!"
"Ta..." Bùi Tử Thần nhìn Phì Phì không xa, cả người run rẩy, không nói thành lời.
"Nói đi! Đồng lõa ở đâu? Ngươi có tội không?!" Ôn Tiêu Ngạn lớn tiếng quát.
"Ta..." Bùi Tử Thần toàn thân run rẩy, nhìn con chó đang giãy dụa, nhìn bộ dạng hoảng sợ của nó, y mở miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Tất cả đều đã chết, dù sao sư đệ y cũng đã chết.
Y sống, có tội hay không thì có gì khác biệt?
Hai chữ "có tội" suýt thoát ra khỏi miệng, đúng lúc đó, Phì Phì đột ngột kêu lên một tiếng, quay đầu cắn mạnh vào Ôn Tiêu Ngạn!
Bản năng khiến Ôn Tiêu Ngạn vung dao, lưỡi dao lập tức cắm vào cơ thể con chó.
Giang Chiếu Tuyết đồng tử co rút mạnh, ở trên cao nắm chặt tay vịn.
Nàng biết Ôn Tiêu Ngạn đang ép mình. Chỉ cần nàng lộ ra bất kỳ điểm nào khác thường, Ôn Tiêu Ngạn có thể vin vào cớ đó mà điều tra, liên kết nàng với Bùi Tử Thần.
Nàng không thể để Ôn Tiêu Ngạn có cơ hội.
Giang Chiếu Tuyết ép bản thân phải bình tĩnh.
Máu tươi tung tóe. Bùi Tử Thần mở to mắt, nhìn thấy Phì Phì giãy mạnh thoát khỏi tay Ôn Tiêu Ngạn. Y lập tức lao lên, ôm lấy con chó vào lòng.
Nhưng một con phàm cẩu sao có thể chịu nổi một đao từ tu sĩ?
Bụng Phì Phì đã bị rạch toạc, máu và nội tạng tràn ra. Bùi Tử Thần toàn thân run rẩy, thở dốc, nước mắt rơi đầy, ôm chặt lấy cơ thể còn chút hơi ấm của nó.
Ôn Tiêu Ngạn nhẹ nhàng lau máu trên lưỡi dao, tiếc nuối nói: "Ồ, trong bụng nó vẫn còn thức ăn. Ngươi nói không có đồng lõa ư?"
Bùi Tử Thần ôm lấy Phì Phì, không nói một lời.
Y nhìn nó, như thể vẫn còn là lúc nó còn bé. Trong cơn mưa ngày ấy, khi y nghĩ rằng mình sắp chết, nó nhẹ nhàng cọ cọ vào người y.
Sau khi tỉnh lại, y mang nó bôn ba khắp nơi, mang nó trèo lên bậc thang đầy ảo cảnh tuyệt vọng. Khi đó, y ôm nó, nó gầy chỉ còn da bọc xương, trong lòng y tự nhủ, đời này nó phải được ăn no, sống mập mạp, trắng trẻo.
"Không đói nữa."
Bùi Tử Thần khản giọng nói, tay vuốt ve đầu Phì Phì, từ từ siết chặt tay: "Phì Phì, không đói nữa, không sao đâu… Không sao… Thánh nhân… Thánh nhân đã nói…"
Y mở miệng, nước mắt tuôn trào, cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ. Bất hảo phạm thượng, nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập… bản lập nhi đạo sinh. Hiếu… đễ… nhân chi bản…"
Y lặp đi lặp lại lời thánh nhân, cố gắng kiềm nén điều gì đó.
Nhưng trong không gian mơ hồ, có một giọng nói vang lên, lạnh lùng và nhẹ nhàng ra lệnh: "Tố Quang Kính."
Lực lượng mãnh liệt tràn vào cơ thể Bùi Tử Thần. Nhưng không ai biết, chỉ một mình y, liên tục lặp lại lời thánh nhân, đè nén nỗi sợ hãi tột độ, nghe theo lệnh đối phương: "Thiên Mệnh Các, Tố Quang Kính."
Tố Quang Kính – pháp bảo có thể quay ngược thời gian, nhìn lại cảnh tượng mà người sử dụng đã từng trải qua, chứng minh mọi điều đã xảy ra.
Nhưng sự trong sạch của y có quan trọng không?
Đạo nghĩa quân tử của y, có ai quan tâm?
Y đang kiên trì điều gì?
Điều đó có ý nghĩa không?
Y cười khổ.
Ở trên cao, Giang Chiếu Tuyết nhìn thiếu niên đang bị dồn vào tuyệt cảnh, hô hấp rối loạn.
A Nam nghiến răng nói: "Nhẫn nhịn không được nữa, chủ nhân, ra tay đi!"
Giang Chiếu Tuyết nghe vậy, quả quyết giơ tay rạch mở lòng bàn tay, dùng máu vẽ trận.
A Nam sững sờ, không nhịn được nói: "Không phải chứ, người thật sự muốn ra tay sao? Bây giờ không thích hợp mà!"
Giang Chiếu Tuyết không để ý đến nó.
Nàng biết làm vậy là không lý trí, biết đại ca mình đang đàm phán với Cô Quân Đạo Nhân, không nên làm ra hành động kích động nào.