Bùi Tử Thần mơ màng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Chiếu Tuyết mặc bộ y phục trắng thêu kim tuyến, cưỡi trên kiệu do tiên hạc nâng lên, từ trên cao cúi xuống nhìn y và Cao Vân, ánh mắt đầy ý cười.
Bùi Tử Thần ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi nhận ra người vừa đến là ai.
Là sư nương của y.
Vẫn giống như trong ký ức, Giang Chiếu Tuyết luôn thích mặc y phục tương tự với Thẩm Ngọc Thanh, cố gắng mô phỏng dáng vẻ của hắn.
Nhìn thấy nàng, Bùi Tử Thần có chút khó hiểu. Vị sư nương này xưa nay vốn ở ẩn không ra ngoài, nếu ra ngoài nhất định sẽ gây náo động. Nhưng nơi này thì có gì để náo động?
Y vừa nghĩ đến đây, đã thấy Giang Chiếu Tuyết từ kiệu tiên hạc bước xuống, đi về phía Ôn Tiêu Ngạn, miệng vẫn cười như không: "Ôn Tiêu Ngạn, nếu Hình Thẩm Đường mà dựa vào ép cung để xử án, không bằng ngươi nhường vị trí này lại cho ta, ta đảm bảo không làm thế đâu."
Thì ra là nhắm vào Ôn Tiêu Ngạn.
Bùi Tử Thần lập tức hiểu rõ.
Mấy ngày trước, Giang Chiếu Tuyết đã phá hủy Hình Thẩm Đường, rõ ràng là có mâu thuẫn với Ôn Tiêu Ngạn. Vốn dĩ nàng ta luôn không ưa những nữ nhân bên cạnh Thẩm Ngọc Thanh, lần này chắc chắn lại có xung đột gì đó, mới khiến nàng xé toạc mặt mũi mà đến tận đây.
Những ân oán của các bậc trưởng bối, y không rõ ngọn ngành, chỉ có thể suy đoán sơ qua. Nhưng nghĩ đến việc không liên quan đến Thẩm Ngọc Thanh, y cũng không muốn để tâm thêm, chỉ im lặng quỳ trên mặt đất, nghe hai người tranh cãi.
Dù Giang Chiếu Tuyết vì lý do gì mà đến, có nàng ở đây, Ôn Tiêu Ngạn chắc chắn không dám làm bậy.
Tâm trạng y dần thả lỏng, lần đầu tiên kể từ khi chính thức bái nhập sư môn, y sinh ra lòng biết ơn đối với sự xuất hiện của vị sư nương này.
Y quỳ xuống đất, cúi đầu không nói lời nào. Giang Chiếu Tuyết cố tình đi ngang qua bên cạnh, thấy y không nhúc nhích, không khỏi thầm mắng một câu, liền dừng bước, quay đầu nhìn y, bắt chước dáng vẻ kiêu căng trước đây: "Đồ đệ của Thẩm Ngọc Thanh?"
"Dạ." Bùi Tử Thần khàn khàn lên tiếng, ngữ khí đầy cung kính: "Đệ tử Bùi Tử Thần, bái kiến sư nương."
Tên của y, y đã báo cho Giang Chiếu Tuyết không chỉ một lần.
Thế nhưng nhiều năm qua, mỗi lần gặp y, nàng ta đều hỏi lại.
Giang Chiếu Tuyết nghe giọng y yếu ớt, hoàn toàn khác với dáng vẻ hào hùng trong U Nguyệt Lâm trước đây, quanh thân đầy thương tích, kinh mạch đã đứt đoạn, lòng không khỏi nổi cơn giận.
Nhưng trước mặt Ôn Tiêu Ngạn, nàng không thể để lộ cảm xúc, đành kiềm chế cơn giận, mỉm cười nói: "Đệ tử của Trạch Uyên, sao lại quỳ ở đây, còn bị đánh đến thế này? Ôn Tiêu Ngạn," Giang Chiếu Tuyết ngẩng đầu lên: "Ngươi đừng nhân lúc Trạch Uyên không có mặt mà bắt nạt người của hắn đấy."
"Sư nương trách lầm rồi," Ôn Tiêu Ngạn nhạy bén quan sát mối quan hệ giữa nàng và Bùi Tử Thần, lạnh giọng nói: "Y bị huyễn cảnh của ma tu mê hoặc, mở kết giới Cửu U Cảnh, khiến tông môn tổn thất nặng nề. Sư huynh giao vụ án này cho ta thẩm vấn, sao có thể gọi là bắt nạt?"
"Vậy bây giờ ngươi đang thẩm vấn gì?"
Giang Chiếu Tuyết nhìn quanh: "Lão tổ đặt ra Thiên Mệnh Đài, quy định đệ tử nội môn phải công khai xét xử trên đó mới được kết án. Hiện tại không hề có đệ tử, vừa nãy ta còn thấy các ngươi cưỡng ép y điểm chỉ, đây gọi là thẩm vấn sao?"
"Sư nương xưa nay không để tâm tục sự, từ khi nào lại quan tâm đến chuyện của đệ tử? Hay là có mối liên hệ đặc biệt nào chăng?"
"Đệ tử của Trạch Uyên cũng là đệ tử của ta, dĩ nhiên là có mối liên hệ." Giang Chiếu Tuyết nhận thấy trong lời nói của đối phương có ý khiêu khích, không muốn đôi co thêm, bèn kéo lại vấn đề: "Sư muội ngươi vẫn chưa nói, vừa nãy ngươi làm gì? Nếu đây là Thiên Mệnh Đài xét xử, tại sao không có người chứng kiến?"
"Vụ án quá đơn giản."
"Dù đơn giản cũng phải tuân theo quy củ."
Giang Chiếu Tuyết vừa mở lời, Ôn Tiêu Ngạn liền cười nhạt: "Quy củ? Ngươi cũng bàn chuyện quy củ với ta sao?"
"Sao lại không được?" Giang Chiếu Tuyết bước lên đài cao, thầm biết nếu không có lệnh của Cô Quân Đạo Nhân, nàng không thể danh chính ngôn thuận mang Bùi Tử Thần đi từ tay Ôn Tiêu Ngạn.