Nàng như ngồi trên đống lửa, chỉ đành mơ hồ nói: "Ta chỉ tiện tay thôi."
"Sau đó, cô nương nhìn thấy ta sắp chết, đứng trước mặt ta, dừng lại ba hơi thở," Bùi Tử Thần nghe giọng nàng bối rối, giả vờ không biết, tiếp tục: "Trong ba hơi thở đó, ta đã biết cô nương muốn cứu ta. Quả nhiên sau đó cô nương quay lại, dù ta không biết cô nương đã trả giá điều gì, nhưng ta biết, chính cô nương đã cứu mạng ta."
Không, nàng không hề cứu.
Giang Chiếu Tuyết nghe mà thầm tức tối, ánh mắt dán chặt vào ngực y, nơi có thể thấp thoáng nhìn thấy Thiên Cơ Linh Ngọc đang theo nhịp tim đập.
Dù y đã hiểu lầm, nàng cũng không buồn giải thích, ngược lại còn mỉm cười: "Hóa ra ngươi muốn trả ơn, ta cứ tưởng ngươi tốt bụng với tất cả mọi người."
"Không phải ai trên đời cũng đáng cứu." Bùi Tử Thần lắc đầu: "Thị phi đúng sai, tự tại lòng ta."
"Tuổi còn nhỏ mà nghĩ nhiều quá," Giang Chiếu Tuyết nhìn dáng vẻ già dặn của y, không nhịn được trêu: "Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết chơi đùa với mèo thôi chứ."
Nghe vậy, Bùi Tử Thần lập tức nhớ lại những gì mình đã làm, mặt thoáng đỏ lên, giọng nói mất đi vẻ bình tĩnh, trở nên hơi lúng túng: "Xin lỗi, khi đó ta không biết là cô nương…"
"Không biết là có thể tùy tiện sờ soạng ôm ấp?"
Giang Chiếu Tuyết nhướn mày, nghĩ đến dáng vẻ hiên ngang của y khi xuất hiện, rồi so với bộ dáng trầm tĩnh, ngoan ngoãn hiện tại, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bùi Tử Thần cứng đờ, y biết nàng nói đúng. Bất kể nàng là người hay hổ, việc y ép chạm vào nàng đã là sai, lời xin lỗi giờ chẳng còn ý nghĩa.
Y đứng ngẩn tại chỗ, cúi đầu nhìn bóng Giang Chiếu Tuyết phản chiếu trong nước, nghĩ rất lâu mới cắn răng, chắp lời: "Ta làm sai, mong cô nương trách phạt."
"Trách phạt thì thôi đi."
Giang Chiếu Tuyết nhận thấy nói thêm cũng hơi quá, đứng dậy, phủi bụi trên vạt váy nhàu nhĩ, rồi bắt đầu bàn chuyện chính, nửa thật nửa đùa: "Nhưng ngươi nghĩ xem, ngươi có lỗi với ta, ta lại có ân với ngươi. Tính ra ta đã cứu mạng ngươi, mà chuyện tối qua ngươi làm, e là chưa đủ trả đâu. Hay thế này..."
Nói rồi, Giang Chiếu Tuyết lắc lắc chùm chìa khóa trong tay.
Âm thanh leng keng của chìa khóa vang lên giữa căn lao tối tăm, Bùi Tử Thần nghe thấy liền ngẩng đầu, trông thấy Giang Chiếu Tuyết ngồi xổm trước nhà giam. Dù nàng đeo mạng che mặt, không thấy rõ toàn bộ dung nhan, nhưng đôi mắt ánh lên ý cười của nàng đã hiện rõ trong ánh sáng mờ mịt.
"Ta cứu ngươi ra, ngươi đem mạng trả cho ta, thế nào?"
Nghe Giang Chiếu Tuyết nửa đùa nửa giỡn nói ra ý định của mình , A Nam đứng trên vai nàng hít sâu một hơi khí lạnh, không nhịn được dùng truyền âm phỉ nhổ trong đầu nàng: "Chủ nhân, lòng dạ người thật đen tối quá mức rồi."
"Thế gian khó khăn, ta không đen tối một chút thì làm sao sống nổi?"
Giang Chiếu Tuyết đáp lại trong tâm trí, vung vẩy chiếc chìa khóa trong tay: "Sao rồi, nghĩ kỹ chưa? Có muốn đi theo ta không?"
Bùi Tử Thần nghe vậy, không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú vào chiếc chìa khóa trên tay nàng, hơi nhíu mày: "Cô nương, chìa khóa này là…"
"Cướp được."
Giang Chiếu Tuyết nói thẳng, cũng biết y đang bận tâm điều gì, liếc nhìn ra bên ngoài: "Ngươi yên tâm, người chỉ bị bất tỉnh thôi."
Bùi Tử Thần nghe xong, sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
Giang Chiếu Tuyết âm thầm mắng một tiếng phiền phức, quan sát, vừa khuyên nhủ: "Ngươi đừng nghĩ ta hại ngươi, ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng. Không nói đến thân phận của Cao Vân, chỉ nói chuyện tối qua. Tối qua ở Lạc Hà Phong chỉ có năm người, người của Lan Nguyệt Phong ra tay với các ngươi, phải không? Họ chặn ngươi lại, để Cao Vân hái đóa Linh Tiêu hoa kia, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cho rằng bọn họ sẽ thừa nhận sao? Ngươi xem bây giờ ngươi còn chưa bị thẩm vấn mà đã thành ra bộ dạng này, nếu còn tiếp tục ở lại đây, ngươi không sống nổi đâu."
"Cho nên cô nương cho rằng, ta nên bỏ trốn."
Bùi Tử Thần quả quyết lên tiếng, sau đó mỉm cười: "Nhưng nếu ta muốn chạy trốn, vậy tại sao ta lại quay về?"
Giang Chiếu Tuyết không trả lời, nàng chợt nhận ra, thực ra Bùi Tử Thần rất rõ ràng.
Có lẽ trong U Nguyệt Lâm, y đã sớm nghĩ thông suốt mọi chuyện, y không bị bất kỳ ai ảnh hưởng, chỉ làm những gì mình tự cho là đúng.
Y cảm thấy nên cứu nàng, nên cứu.
Y cảm thấy nên quay về, nên quay về.