Giang Chiếu Tuyết nhận lấy, lẩm nhẩm tên Thẩm Ngọc Thanh, nhanh chóng viết một câu: "Tối mai sư nương mở tiệc, sư phụ có thể đến Vân Phù Sơn dùng bữa không?"
Ngọc bài sẽ chuyển toàn bộ lời thành dạng chính khải, Thẩm Ngọc Thanh sẽ không nhận ra ai gửi.
Sau khi gửi đi, nàng đặt ngọc bài lên bàn, chờ hồi đáp.
Ở bên kia, Thẩm Ngọc Thanh liếc mắt qua ngọc bài bị ném qua một bên, thoáng cau mày.
Cả Linh Kiếm Tiên Các, chỉ có một người dám không dùng tôn xưng khi nhắn cho hắn.
Thực tế, hắn đã định về từ trước, chỉ là không muốn trả lời nàng, tránh để nàng tiếp tục dây dưa.
Hắn biết tính nàng, chỉ cần đáp một câu, cả đêm nàng sẽ không ngừng quấy rầy.
Không ngờ lần này nàng lại làm loạn đến người khác, khiến hắn không vui nhưng cũng không thể làm gì, sợ nếu không trả lời, nàng sẽ còn gây chuyện.
Đành giả bộ không biết là nàng, nhắn lại một chữ: "Được."
Hắn nghĩ, nàng nhận được câu trả lời, chắc sẽ yên ổn.
Bên này, Giang Chiếu Tuyết, A Nam và Mộ Cẩm Nguyệt im lặng chờ, nhìn thấy chữ "Được"* hiện lên trên ngọc bài, A Nam hét toáng lên: "AAAAA TÊN TRA NAM NÀY!! LỪA HẮN ĐI!! MỘ Cẩm Nguyệt NHẤT ĐỊNH CÓ THỂ LỪA HẮN!! DỌN SẠCH LINH KIẾM TIÊN CÁC!! LỪA HẮN ĐẾN TÁN GIA BẠI SẢN!!"
Giang Chiếu Tuyết không nói gì, chỉ im lặng nhìn chữ "Được" trên ngọc bài.
Trong khoảnh khắc ấy, thứ gì đó lơ lửng trong lòng nàng bỗng nhiên rơi xuống, hoàn toàn an định.
Mộ Cẩm Nguyệt nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Giang Chiếu Tuyết, nghi hoặc ngẩng đầu, dè dặt hỏi: "Sư nương?"
Giang Chiếu Tuyết khẽ cười, tựa như tự giễu.
Một lúc sau, nàng lấy lại tinh thần, nhìn Mộ Cẩm Nguyệt , giọng dịu dàng: "Được rồi, ngươi đã qua được thử thách. Giờ để ta nói kế hoạch."
"Ngày mai ta sẽ mở tiệc, mời Thẩm Ngọc Thanh. Ngươi không cần đến, ta sẽ lấy lệnh bài chưởng môn từ hắn để mở pháp trận truyền tống, gọi người nhà ta đến hỗ trợ cứu Bùi Tử Thần. Vì vậy, trước bình minh ngày kia, ngươi phải uống thuốc này và lập tức nhờ hắn giúp, đừng cho hắn thời gian suy nghĩ."
Vừa nói, nàng đặt một bình thuốc lên bàn.
Mộ Cẩm Nguyệt cảnh giác hỏi: "Đây là gì?"
"Đây là Hỗn Nguyên Đan."
Giang Chiếu Tuyết lạnh nhạt giải thích: "Ngươi vừa trúng phải Linh Mẫn Tán, sẽ xuất hiện tình trạng chân khí hỗn loạn. Linh Mẫn Tán thường để lại di chứng, chỉ có trong bí cảnh Vô Ưu mới điều trị được. Khi đến đó, ngươi cần tìm Hắc Ngọc Điệp trong bí cảnh và dùng nó để hoàn toàn chữa khỏi. Thẩm Ngọc Thanh chắc chắn sẽ đưa ngươi vào bí cảnh. Một khi vào đó, không thể dùng pháp thuật. Ngươi hãy dẫn hắn đi càng xa khỏi lối vào càng tốt, như vậy ta sẽ có thêm thời gian."
"Sau khi ta đưa sư phụ đi, sư nương định cứu người thế nào?"
"Ta muốn trả lại sự trong sạch cho Bùi Tử Thần." Giang Chiếu Tuyết nghiêm túc nói: "Các ngươi vì ta mà phải rời khỏi đây, ta tất nhiên sẽ không để các ngươi chịu thiệt. Chuyện ở U Nguyệt Lâm không phải do y làm, y đã bị vu oan."
Mộ Cẩm Nguyệt ngây người, sau đó mừng rỡ: "Ta biết mà…"
"Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đuổi được Thẩm Ngọc Thanh đi. Hắn và Tiêu Ngạn quan hệ quá sâu, chắc chắn sẽ thiên vị." Giang Chiếu Tuyết nửa thật nửa giả nói: "Chờ ngươi đuổi được Thẩm Ngọc Thanh, ta sẽ tìm bằng chứng, đưa các tiền bối Bồng Lai tới Linh Kiếm Tiên Các. Sau khi cứu được y, ta sẽ đưa y đi. Đợi ngươi quay lại, ta sẽ để hai ngươi hội ngộ. Thế nào?"
Mộ Cẩm Nguyệt im lặng, nàng giằng co trong lòng.
Giang Chiếu Tuyết lặng lẽ quan sát, thấy nàng do dự rất lâu, cuối cùng cầm chặt lấy bình thuốc, ngẩng đầu nhìn Giang Chiếu Tuyết, nghiêm túc nói: "Ta tin sư nương. Xin sư nương, nhất định phải cứu sư huynh."
Giang Chiếu Tuyết mỉm cười, thái độ ôn hòa: "Yên tâm, ta nhất định sẽ làm. Trời đã khuya, ta đi trước đây."
Mộ Cẩm Nguyệt ngồi đó không nói gì.
Giang Chiếu Tuyết đứng dậy rời đi, đến cửa, bỗng nghe tiếng gọi: "Sư nương."
Giang Chiếu Tuyết quay đầu lại, thấy Mộ Cẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Người cứ cố chấp như vậy, sẽ không có được tình cảm đâu."
Giang Chiếu Tuyết không đáp.
Mộ Cẩm Nguyệt cúi người hành lễ thật sâu, cung kính nói: "Cung tiễn sư nương."
...