Chương 3

Chương 3
Trước Sau
Nhiếp Khiêm nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt thường ngày luôn nở nụ cười giờ đây lại trở nên ảm đạm, ánh mắt cũng lảng tránh nàng, cố ý không nhìn thẳng.

Một lúc lâu sau, ông mới nói: “Dung nhi, sự đã đến nước này, tất cả đều là thiên mệnh, không chỉ riêng con, mà tất cả chúng ta đều chỉ có thể phó mặc cho số trời.”

Câu trả lời của phụ thân dường như đã nói rõ, lại dường như chưa, nhưng Nhiếp Dung đã hiểu ra.

Mọi chuyện chính là như nàng đã nghĩ.

Nàng đã nghe hạ nhân kể lại tình hình lúc Nghiêm Từ đến phủ, không hành lễ, cũng không hàn huyên, chỉ lẳng lặng ngồi ở chính đường, im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi hỏi: “Nghiêm mỗ tài hèn đức mọn, muốn cầu hôn lệnh ái, không biết Nhiếp đại nhân có thể đồng ý không?”

Hắn nói lời khiêm tốn lễ phép, nhưng với hơn mười thị vệ mang đao theo sau, cùng với quyền lực một lời định sinh tử của hắn và với thái độ thản nhiên như không, rõ ràng chính là sự mỉa mai và là mệnh lệnh. Phụ thân Nhiếp Khiêm nào dám nói không, vội vàng đáp rằng nữ nhi vốn không thích Thẩm gia, vẫn luôn ngưỡng mộ thế tử của An Dương Hầu phủ. Nay Hầu gia không so đo chuyện xưa, Nhiếp gia đương nhiên vui mừng.

Thế là chỉ trong vòng một khắc, hôn ước đã được định thành không một chút dây dưa.

Từ thư phòng của phụ thân trở về, Nhiếp Dung không kìm được nỗi chua xót trong lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Dù là đính hôn hay từ hôn với Nghiêm Từ, hay là đính hôn với Thẩm gia, nàng làm gì có thể tự quyết định được cho mình? Bây giờ lại phải gánh chịu cơn thịnh nộ của người ở vị trí trên cao kia.

Nếu có thể tự quyết định, ngay từ đầu nàng đã không đi trêu chọc vào một thế gia như Hầu phủ!

Nhưng bây giờ không có gì là do nàng quyết định được, nếu nàng không muốn gả, chỉ có thể đi chết.

Mà có lẽ chết cũng không xong, làm mất mặt người kia, hắn sẽ càng không tha cho Nhiếp gia.

Món bánh đậu xanh định làm lúc trước cũng không còn tâm trí để làm nữa, cả buổi chiều Nhiếp Dung chỉ ngồi ngây ngốc trong phòng, không nói không rằng, không ăn không uống.

Các ma ma và nha hoàn bên cạnh cũng không biết phải khuyên nàng thế nào, ngoài việc rơi lệ bọn họ không còn cách nào khác.

Chỉ vì họ đều đã nghe qua thủ đoạn của vị Nghiêm Hầu này và danh tiếng đáng sợ của chiếu ngục.

Sau khi tân đế lên ngôi, đã bổ nhiệm Nghiêm Từ làm Ngự sử Trung thừa, và đứng đầu Tam pháp ty, các vụ án hình ngục của quan viên trong triều đều phải qua tay hắn xét duyệt. Mà chiến dịch “Trừ nghịch” ngày càng gay gắt hiện nay cũng khiến hắn nắm được thóp của tất cả mọi người.

Phế đế tại vị một năm, các quan viên trong triều vì tính mạng của gia đình, hoặc là giống như Nhiếp gia chủ động nịnh hót, hoặc là bất đắc dĩ thỏa hiệp phục tùng. Người ta là thiên tử, lại là thái tử danh chính ngôn thuận trước kia, không thể tạo phản được. Cho nên đến bây giờ, chỉ cần không phải là thân tín của tân đế đều có khả năng bị bắt vào chiếu ngục để thẩm vấn.

Mà cái nơi chiếu ngục đó, ngay cả Nhiếp Dung cũng đã nghe qua một vài lời đồn.

Nào là “sơ tẩy”(*), “lột da”, “thủy hình”(**), đều được lưu truyền rộng rãi trong dân gian. Ngay cả những tên sai vặt trong Nhiếp phủ cũng có thể kể lại một cách sinh động, nào là làm sao dội nước sôi lên người, làm sao dùng lược sắt từng nhát cạo đi da thịt, nghe mà rùng mình.

(*) sơ tẩy: dùng một chiếc bàn chải bằng sắt để cào, tưới nước sôi sau đó róc da thịt trên người phạm nhân cho đến khi thịt lóc khỏi xương, dẫn đến cái chết đau đớn tột cùng.

(**) thuỷ hình: người phạm tội sẽ bị cố định vào một vị trí, không thể di chuyển, và nước sẽ được nhỏ từng giọt lên đầu họ một cách liên tục.

Những hình phạt này, đều gắn liền với cái tên Nghiêm Từ.

Nhiếp Dung không biết sự hận thù của Nghiêm Từ đối với mình sâu đến mức nào, cũng không biết hắn có thực sự dùng những thứ trong chiếu ngục lên người nàng hay không. Nhưng nàng biết, nếu hắn đã cưới mình chứ không phải bắt giữ phụ thân, thì chứng tỏ hắn sẽ không để nàng chết một cách dễ dàng.

Mãi cho đến khi đêm xuống, Thanh Mai thấy nàng vẫn chưa dùng bữa, không nhịn được bưng một bát canh ngân nhĩ đến khuyên nàng ăn vài miếng.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)