Thấy nàng nói vậy, Thanh Mai không còn cố chấp nữa, mà hỏi tiếp: “Cô nương không tự mình đi chọn sao ạ?”
Dù sao cũng là áo cưới của mình, người khác chọn làm sao có thể vừa ý bằng mình tự mắt nhìn được?
Nhiếp Dung vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, lời nói ôn tồn, nhưng thái độ lại kiên quyết, Thanh Mai cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, Thanh Mai và Phùng ma ma mua cho nàng một bộ áo cưới may sẵn, kiểu dáng cũng không tệ, chỉ có điều vòng eo hơi rộng một chút.
Chưa đầy hai ngày, người trong kinh thành đều đã nghe tin này, nhất thời xôn xao bàn tán. Mấy vị tiểu thư khuê các thường ngày thân thiết với Nhiếp Dung đều không hẹn mà cùng đến thăm nàng, miệng nói lời chúc phúc, nhưng trên mặt lại là vẻ thương hại và tiếc nuối, đều biết rằng đây là khoảng thời gian vô lo cuối cùng của nàng.
Thoắt cái đã đến ngày cưới.
Ngày hôm đó, nàng thức dậy từ lúc gà gáy, ngồi trước bàn trang điểm để hỷ nương trang điểm cho mình.
Trời chưa sáng, trong phòng thắp mấy ngọn nến để chiếu sáng, trong chiếc gương mờ ảo hiện ra một khuôn mặt trái xoan mang vẻ bi ai. Nhiếp Dung mỉm cười với chính mình, nhẹ nhàng nói: “Hỷ nương, giúp ta trang điểm cho đẹp một chút nhé, son phấn đều ở đây cả rồi, mua của tiệm Trâm Hoa Đường, phiền người tô cho ta thật lộng lẫy.”
Hỷ nương vội vàng đáp: “Đó là đương nhiên, tay nghề của ta thì không có ai là không đẹp! Hơn nữa, cô nương sinh ra đã xinh đẹp như vậy, đợi ta trang điểm cho cô nương xong, đảm bảo cô nương còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời!”
Nhiếp Dung khẽ mỉm cười.
Từ nhỏ đến lớn, ai cũng nói nàng đẹp, nhưng nàng biết cái đẹp này của mình không tốt. Vẻ đẹp của nàng không phải là vẻ đẹp thanh tú hay đoan trang, mà là vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc.
Người ta thường nói “Thú thê thú hiền, nạp thiếp nạp sắc”(*), mà nàng chính là cái “sắc” được người ta để ý, có một lần tỷ tỷ mắng nàng: “Sinh ra đã có tướng làm tiểu thiếp.”
(*) Dịch nghĩa: Khi cưới thê tử thì nên chọn người có hiền thục đức hạnh, còn khi nạp thiếp thì chỉ cần có nhan sắc là được rồi.
Vì vậy nàng không thích dùng son phấn, nó sẽ làm nàng càng thêm yêu kiều quyến rũ, không hề giống một cô nương đoan trang hiền thục.
Nhưng son phấn quả thật sẽ làm nàng tỏa sáng, đẹp hơn tất cả mọi người, hôm nay nàng muốn mình xinh đẹp hơn một chút… Dù sao, nàng cũng không biết hôm nay điều gì đang chờ đợi mình.
Một canh giờ sau, hỷ nương đã trang điểm xong cho nàng. Mấy người thím trong nhà vào lấy đồ, nhìn thấy nàng đều sững sờ một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm: “Dung cô nương này… thật là xinh đẹp.”
Nhiếp Dung trong lòng cảm thấy hài lòng, dường như trong ngày này cũng đã làm được một việc tùy hứng.
Ngày hôm đó, người khác thì bận rộn không ngớt, chỉ có nàng là yên lặng chờ đợi. Khoảng giữa trưa, đoàn rước dâu đã đến.
Trong một tháng đầy biến động, kinh thành không có gia đình quyền quý nào tổ chức đám cưới, đây là đám cưới đầu tiên, lại còn là đám cưới của Nghiêm Từ và Nhiếp gia.
Trong chốc lát, mọi người đều đổ dồn sự chú ý, tiếng người huyên náo, tất cả đều tụ tập trên con đường rước dâu, ngóng cổ xem náo nhiệt.
Tiếng pháo nổ vang trời, tiếng cười nói, tiếng chiêng trống inh ỏi. Phòng của Nhiếp Dung ở phía trong, cửa sổ lại đóng chặt, nên có vẻ yên tĩnh. Thanh Mai ở bên cạnh Nhiếp Dung, hỷ nương thấy hai người không nói gì, cũng hiểu được đôi chút nội tình, nên cũng không nói một lời, trong phòng có một sự gượng gạo khó tả.
Không lâu sau, cửa “két” một tiếng, Quất Nhi bước vào.
Có lẽ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, nàng ta lên tiếng: “Ta nhìn thấy tân lang rồi, ngồi trên một con ngựa cao to hơn cả người, mặc hỷ phục màu đỏ, đặc biệt đẹp!”
Hỷ nương cũng đã nhịn lâu, tiếp lời nàng ta: “Đó là đương nhiên, nói Nhiếp cô nương có phúc khí, Hầu gia sinh ra tuấn tú như vậy, năm đó có biết bao nhiêu cô nương nhớ nhung, còn có người nhờ cả ta mai mối.”
Thanh Mai khẽ mỉm cười, Nhiếp Dung lại không thể cười nổi.
Nhắc đến Nghiêm Từ, lòng Nhiếp Dung lại từ từ chùng xuống, như có tảng đá đè nặng.