Nàng không rõ quan hệ trong Hầu phủ, ngay cả người cũng chưa nhận hết, vì vậy phần lớn thời gian đều không mở miệng, cũng không ai nói đến nàng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, thái di nương nhắc đến chuyện của Nghiêm Hạo ở thư các: "Cái học viện Mặc Dương đó cũng lạ, quy củ nhiều như vậy, ta muốn cho Hạo nhi mang Hương Bình theo hầu hạ, nó lại nói thư các quy định, không được mang theo nha hoàn, chỉ được mang tiểu tư, mà còn chỉ được mang một người! Tiểu tư ban ngày cũng không được vào học đường, chỉ được ở trong phòng ngủ… Tiểu tư làm sao có thể chăm sóc người bằng nha hoàn, tiểu lục bên cạnh nó, ngay cả y phục cũng không giặt sạch được!"
Vì nghe thấy học viện Mặc Dương, Nhiếp Dung không khỏi chú ý, cẩn thận lắng nghe những chuyện liên quan đến thư các. Thái di nương nói xong, một phu nhân khác cũng nói: "Đúng vậy, ta nghe nói vào học viện Mặc Dương, mỗi người đều được phát một cuốn sách dày, trên cuốn sách đó toàn là quy củ của thư các, không được làm cái này, không được làm cái kia."
"Không biết có thể nhét chút tiền cho thư các, cầu xin một chút, có thể thông qua không." Thái di nương nói.
Lúc này, lão phu nhân nhìn bà ta, sa sầm mặt nói: "Người ta là nhìn trúng sự nghiêm khắc của học viện Mặc Dương, đặc biệt đưa con cháu vào đó để học thành người tốt, còn ngươi lại sợ con mình thành tài, muốn nuôi nó thành một tên ăn chơi trác táng? Bọn trẻ đến thư các là để học, không phải để hưởng phúc, nhét một nha hoàn mười mấy tuổi vào, nam nam nữ nữ, đến lúc đó làm ra mấy chuyện bẩn thỉu ai dọn dẹp?
"Hương Bình của ngươi có một đôi mắt đào hoa, nhìn cũng không đứng đắn, giống như Tầm Phương đoan chính thì còn tạm được!"
Nghe lão phu nhân nói vậy, thái di nương lập tức xìu xuống, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Phu nhân dạy phải, ta biết sai rồi."
Sau đó, lão phu nhân lại bắt đầu quở trách những chuyện khác, Nhiếp Dung lại không còn chú tâm lắng nghe nữa.
Nàng đã hiểu, thứ nhất, lão phu nhân quả thực đã nhìn trúng Tầm Phương, Tầm Phương là người thông phòng hợp ý trong lòng bà; thứ hai, lão phu nhân không thích những nữ nhân có vẻ ngoài không đứng đắn. Hương Bình đó nàng chưa gặp nên không biết trông như thế nào, nhưng nàng biết, mình chắc chắn nằm trong danh sách không đứng đắn.
Nàng không có mắt đào hoa, nhưng lại không chỉ một lần bị nói là mắt có thể mê hoặc lòng người. Trước đây khi nói đến mối hôn sự với Thẩm gia, nội tổ mẫu của Thẩm Tri Nghi ban đầu không nói gì, sau khi gặp nàng một lần thì vô cùng không tình nguyện, nếu không phải Thẩm Tri Nghi thẳng thắn nói không phải nàng thì không cưới, e rằng mối hôn sự này vốn dĩ không thành.
Đột nhiên nhận ra mình lại nghĩ đến Thẩm gia, Nhiếp Dung vô cùng hoảng sợ, lập tức thu lại tâm trí lắng nghe mấy người lão phu nhân nói chuyện, đè nén những suy nghĩ không nên có.
Mặc dù gả vào Hầu phủ không phải là điều nàng mong muốn, nhưng đã gả rồi, Nghiêm Từ chính là phu quân nàng, là người duy nhất nàng nên nghĩ đến, những người khác đều không nên xuất hiện trong đầu nữa. Nhiếp Dung tự nhắc nhở mình, lần sau không được phạm phải.
Từ Tuệ Âm Trai trở về, Phùng ma ma mặt mày vui vẻ báo cho nàng biết, Tầm Phương chỉ vào phòng trải giường, chưa đầy một khắc đã lui ra, Nghiêm Từ quen dùng Tiêu Đào, là Tiêu Đào ở bên cạnh hầu hạ.
Nhiếp Dung biết đây là Nghiêm Từ giữ mình trong sạch nên mới không giữ lại Tầm Phương. Nhưng lão phu nhân nói không chừng chính là có ý đó, Tầm Phương chắc chắn là đồng ý, sau này thế nào không ai nói trước được.
Nhưng… nàng lại không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Từ là gì, nói hắn háo sắc, nhìn thế nào cũng không giống, nói hắn không háo sắc, nhưng tại sao lúc đầu hắn lại đồng ý cưới mình?
…