Ninh Thiên Lân không giống như Ngôn Thanh Ly, toàn thân mềm nhũn, hắn khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, động tác dịu dàng như đang vuốt ve một chú thú cưng nhỏ.
“A Ly, muội thấy vui vẻ không?”
Ngôn Thanh Ly tựa vào vai Ninh Thiên Lân, gật đầu yếu ớt.
“Vậy thì, có thể coi là hoan lạc chứ?”
Ngôn Thanh Ly bất đắc dĩ, hóa ra hắn vẫn còn bận tâm chuyện này, trách không được vừa rồi làm nàng suýt mất hồn.
Nàng thở hổn hển vài hơi rồi mới chậm rãi nói: “Vậy thì, coi như là vậy đi.”
Nụ cười trên môi Ninh Thiên Lân càng thêm rạng rỡ, hắn nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai nữ tử, khi nhìn thấy đôi môi thở dốc của nàng, vẻ mặt lại cứng đờ.
Đến giờ hắn vẫn chưa từng hôn nàng, vậy thì sao có thể coi là hoan lạc được?
Ánh mắt Ninh Thiên Lân tối sầm lại, lúc động tình hắn cũng từng muốn hôn nàng, nhưng mỗi lần nàng đều giả vờ lơ đãng quay mặt đi. Tuy sự kháng cự này của nàng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn không thể qua mắt được hắn.
Hắn biết lý do Ngôn Thanh Ly bằng lòng dốc hết sức chữa trị đôi chân cho hắn, thậm chí không tiếc dâng hiến thân mình khi hắn bị dục vọng dày vò đều là vì nàng muốn lợi dụng hắn để hoàn thành tâm nguyện báo thù, muốn đưa hắn lên ngôi vị kia để rửa sạch oan khuất cho phụ thân nàng, Sở Đạo Nhân.
Nàng xem hắn như bệnh nhân, như đồng minh, thậm chí đôi khi còn xem hắn như bằng hữu, chế nhạo hắn một hai câu, nhưng nàng chưa bao giờ xem hắn là một nam nhân có thể dựa dẫm, có thể gửi gắm tình cảm.
Ngoài việc gọi tên hắn khi cầu cứu hắn một năm trước, những lúc khác, nàng luôn gọi hắn là “Tứ điện hạ”, kể cả những lúc thân mật trên giường.
Ngôn Thanh Ly vẫn luôn ngồi trên người Ninh Thiên Lân, giữ nguyên tư thế sau khi lên đỉnh, đợi hơi thở đều đặn trở lại, nàng mới lấy ra ba cây ngân châm đã chuẩn bị sẵn từ bên cạnh, đưa tay tìm huyệt vị sau lưng Ninh Thiên Lân, di chuyển dọc theo xương sống, tìm đúng vị trí rồi đâm vào.
Ngân châm đâm sâu vào xương, Ninh Thiên Lân lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt chảy dọc theo xương sống xuống, lan tỏa đến hai chân, hắn lập tức có cảm giác rõ ràng ở chân.
Hắn nhắm mắt lại, ôm chặt nữ tử trên người, hít hà mùi hương từ mái tóc nàng, nói: “A Ly, khi chân ta khỏi, sẽ không để nàng phải vất vả như vậy nữa.”
Tay Ngôn Thanh Ly đang châm cứu hơi khựng lại, mặt nàng khó có khi ửng đỏ, nhưng vì mặt nàng đang áp vào vai Ninh Thiên Lân nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của nàng.
Vì chân Ninh Thiên Lân tạm thời chưa thể cử động nên mỗi lần hoan ái đều là Ngôn Thanh Ly chủ động. Nhưng nếu nói đúng ra thì là Ninh Thiên Lân dùng cánh tay để dìu nàng, còn nàng căn bản không tốn sức.
Lý do nàng thở hổn hển là vì nàng không chịu nổi sự hoan ái mãnh liệt mà liên tục lên đỉnh.
“Tứ điện hạ đã nói là hoan lạc, vậy đương nhiên là cả người và ta đều vui vẻ, sao lại nói ta vất vả một mình được.”
Những lời thẳng thắn này nếu là một tiểu thư khuê các bình thường thì tuyệt đối không thể nói ra.
Ngôn Thanh Ly nói thẳng “hoan lạc là chuyện nam nữ đều vui vẻ” quả thực là lời nói kinh thiên động địa, nếu truyền ra ngoài chắc chắn nàng sẽ bị người đời mắng là không biết xấu hổ.
Nhưng Ninh Thiên Lân lại thích sự thẳng thắn này của nàng, mỗi khi nàng dùng giọng điệu đương nhiên nói ra những lời kinh người, hắn lại nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ tinh nghịch năm xưa trên người nàng.
Côn thịt của nam tử vẫn còn nằm trong hoa huyệt của nữ tử lại có dấu hiệu ngóc đầu dậy.
Ngôn Thanh Ly châm cứu xong, đang định xuống khỏi người Ninh Thiên Lân thì bị hắn giữ chặt eo.
“Nếu A Ly thấy thú vị, vậy chúng ta làm thêm lần nữa được không?”
Nam tử ôn nhuận như ngọc, ánh mắt sáng rực, lời nói cũng nho nhã lịch sự, nhưng vật đang cương cứng kia lại lặng lẽ cọ xát vào thân thể nàng.
Ngôn Thanh Ly nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười, nàng đưa tay kéo màn giường xuống.
Lớp sa mỏng phủ lên khuôn mặt hai người một tầng ánh sáng dịu nhẹ, nàng ghé sát vào tai Ninh Thiên Lân, vừa dùng hoa huyệt kẹp chặt côn thịt ra vào, vừa khẽ nói: “Nếu Tứ điện hạ không thấy mệt thì làm thêm hai lần nữa cũng được.”