Trước giờ Dần, Ngôn Thanh Ly đã cùng Ngọc Trúc rời khỏi Cố phủ, sau khi khóa cổng lớn, nàng lại ngoái đầu nhìn tấm biển đen kia một lần nữa.
Lần này rời đi, cũng không biết khi nào mới có thể quay lại.
Mấy hôm trước Ngôn Thanh Ly đã tìm được một thương đội sắp đi Uyển Thành, Uyển Thành cách Thịnh Kinh chỉ vài ngày đường, coi như thuận đường.
Thương đội thuê tiêu sư hộ tống, Ngôn Thanh Ly định trả một phần phí tiêu sư, nhưng chủ nhân thương đội nhất quyết không nhận, nói rằng trước đây Ngôn Thanh Ly đã chữa khỏi bệnh đậu mùa cho nhi tử của ông ta. Ngôn Thanh Ly cho rằng công việc nào ra công việc đó, lúc chữa bệnh nàng cũng đã nhận thù lao.
Nhưng chủ nhân thương đội lại nói, lộ trình xa xôi, nếu trong đoàn có người nhiễm phong hàn, bệnh tình chuyển nặng, còn phải nhờ Ngôn Thanh Ly chiếu cố.
Vì vậy, Ngôn Thanh Ly cũng không từ chối nữa, chỉ thuê riêng một phu xe cho nàng và Ngọc Trúc.
Giờ Dần vừa điểm, Ngôn Thanh Ly và Ngọc Trúc cùng thương đội tập hợp ở cửa thành, đoàn người xe ngựa rầm rộ lên đường đi Thịnh Kinh.
Trong xe ngựa, mắt Ngọc Trúc vẫn còn đỏ hoe, tối qua Ngôn Thanh Ly đã kể cho nàng nghe về cái chết của mình cũng như tai họa của Sở gia, khi nghe nói Bùi Triệt cưới Tô Ngưng Sương, Ngọc Trúc tức đến suýt ngất xỉu.
Ngôn Thanh Ly bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều, sau khi trọng sinh, một năm qua nàng thường xuyên nhớ lại chuyện cũ, trước đây Bùi Triệt hẳn là không biết Tô Ngưng Sương đã hành hạ nàng như thế nào, trong mắt Bùi Triệt, Tô Ngưng Sương vẫn là tiểu thư khuê các dịu dàng, hiểu lễ nghĩa.
Chỉ là... Dù hắn không biết rõ mọi chuyện, nhưng việc hắn cưới vợ mới chỉ hai tháng sau khi người yêu cũ qua đời là sự thật, nói không đau lòng là giả.
"Tiểu thư, ăn chút gì đi."
Ngọc Trúc lấy ra một miếng bánh hoa quế từ trong hộp thức ăn mà Ninh Thiên Lân đưa tối qua, đưa cho Ngôn Thanh Ly.
Ngôn Thanh Ly cầm miếng bánh hoa quế, ngẩn người, đột nhiên hỏi: "Ngọc Trúc, mấy năm nay phu quân của ngươi đối xử với ngươi thế nào?"
Ngọc Trúc không ngờ Ngôn Thanh Ly lại hỏi đến chuyện của mình, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lộ vẻ u sầu, "Lý lang lúc đầu đối xử với nô tỳ cũng tốt, chỉ là sau khi nô tỳ khỏi bệnh, thân thể bị tổn hại mãi không có thai, sau đó..."
Ngọc Trúc mím môi, "Lần trước Lý lang nạp một cô nương dưới chân núi làm thiếp, hôm đó hắn lên núi săn cáo làm áo cho người mới, không ngờ lại xảy ra chuyện."
Lúc này đến lượt Ngôn Thanh Ly ngây người, nàng vội vàng bắt mạch cho Ngọc Trúc, lông mày dần dần nhíu chặt.
Nhiều năm như vậy, thân thể Ngọc Trúc e là khó mà điều dưỡng lại được.
"...Không sao, quên gã nam nhân phụ bạc đó đi, sau này ta sẽ tìm cho ngươi một phu quân khác." Ngôn Thanh Ly cố gắng nở nụ cười, muốn an ủi Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc lại hoảng sợ nói: "Không được, không được! Nam nhân trên đời này đều bạc tình, tiểu thư đừng đẩy nô tỳ vào hố lửa, trước đây dù tứ điện hạ không tìm thấy nô tỳ, nô tỳ cũng đã định rời khỏi Lý lang." Ngọc Trúc nắm chặt tay Ngôn Thanh Ly, có chút tủi thân, "Dù sao sau này Ngọc Trúc chỉ ở bên cạnh tiểu thư, không đi đâu cả."
Ngôn Thanh Ly cảm thấy chua xót trong lòng, bản thân nàng cũng từng yêu sâu đậm một người, lại càng không biết an ủi Ngọc Trúc thế nào, chỉ đành thở dài theo nàng: "Đúng vậy, nam nhân trên đời này đều bạc tình."
Ngọc Trúc nghe ra nỗi buồn trong giọng nói của Ngôn Thanh Ly, ngẩng đầu cười nói: "Cũng không hẳn, nô tỳ thấy tứ điện hạ rất tốt, còn tự mình mua bánh hoa quế cho tiểu thư nữa!"
Ngôn Thanh Ly bật cười, "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngưoi kìa, một chút đồ ăn đã mua chuộc được muội rồi?"
"Nào có! Nô tỳ thật sự thấy tứ điện hạ rất chu đáo!"
Hai chủ tớ cười đùa một hồi, Ngôn Thanh Ly mới nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước kia Bùi Triệt đối xử với nàng chẳng phải cũng chu đáo vậy sao? Cuối cùng vẫn quay đầu cưới người khác.