Vị đại gia này nổi tiếng là lục thân không nhận, nghe nói thứ đệ của Ngôn Sâm chỉ vì lúc hắn đi đất phong đã đùa giỡn hai kỹ nữ mà suýt bị hắn xử theo quân pháp, cuối cùng phải nhờ Ngôn quốc công đích thân cầu xin mới giữ được mạng cho đứa con thứ, nhưng Ngôn Sâm vẫn chặt hai ngón tay của đệ đệ mình để răn đe. Nghe nói Hoàng thượng sau khi biết chuyện còn khen hắn công chính liêm minh, xứng đáng để các quan viên noi gương.
Đổng Thành càng nghĩ càng sợ, lần này dịch bệnh ở Dung Dương bùng phát là do hắn quản lý không tốt, không xử lý thi thể đúng cách, chết nhiều người như vậy, hắn sợ Ngôn Sâm nổi giận sẽ chém đầu hắn.
Ngôn Sâm hơi nhíu mày.
Mỗi ngày đều có người chết, dịch bệnh vẫn chưa có cách nào chữa trị, dược liệu cũng sắp cạn kiệt, mấy hôm trước hắn đã lệnh cho Đổng Thành viết tấu chương gửi về Thịnh Kinh, thỉnh cầu trong cung phái thái y đến, nhưng đã mười mấy ngày trôi qua vẫn chưa có tin tức gì?
Ngôn Sâm liếc nhìn Đổng Thành, không khỏi nghi ngờ tên quan chó này căn bản không dám tấu trình lên Hoàng thượng.
Đổng Thành cúi đầu, bị Ngôn Sâm nhìn đến mức sắp đứng không vững, lúc hắn sắp quỳ xuống xin tha thì một tên quan binh chạy đến.
"Đại nhân! Có một đại phu đến từ ngoài thành!"
Đổng Thành quát lớn tên quan binh: "Đến thì đến, la lối om sòm cái gì? Không thấy bản quan đang tiếp khách quý sao?"
Mấy ngày nay cũng có vài đại phu đến nhưng đều không có tác dụng gì, nên Đổng Thành đã quen rồi.
Tên quan binh vội vàng cúi đầu giải thích, "Bẩm đại nhân, vị này không giống, đại phu đó nói, hắn có cách chữa dịch bệnh!"
Nam tử lạnh lùng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên quay người lại, "Ngươi nói gì?"
Ngôn Thanh Ly theo quan sai dẫn đường lên thành lâu, dọc đường đi nàng quan sát tỉ mỉ, phát hiện thành Dung Dương không hỗn loạn như trong tưởng tượng.
Trừ cổng thành có dấu vết bị lửa cháy, và một vài căn nhà bị hư hại do bạo loạn chưa được sửa chữa, thì không thấy bệnh nhân nào.
Hỏi quan sai dẫn đường mới biết, thì ra bệnh nhân trong thành đều được quan phủ tập trung đến phía tây thành.
Bước lên thành lâu, ánh mắt Ngôn Thanh Ly đầu tiên chú ý không phải tri phủ Dung Dương Đổng Thành đang đứng giữa, mà là nam tử đứng bên cạnh Đổng Thành.
Nam tử dáng người thẳng tắp, mặt lạnh như sương, đầu đội mũ bạc chạm rỗng vân văn đính châu, lưng đeo bảo kiếm bạc, trường bào màu trắng bạc phiêu dật, quả nhiên là tuấn tú vô song, lạnh lùng cao ngạo.
Nếu Ninh Thiên Lân mang đến cảm giác như trúc xanh ôn nhuận trong sương mù khe núi, thì Ngôn Sâm chính là đóa hoa cao lãnh trên vách đá cheo leo, chỉ cần nhìn cũng khiến người ta cảm thấy xa cách, sắc bén, không dám đến gần.
Nghĩ lại thì lần cuối nàng gặp người này là hai năm trước, không, phải là bảy năm trước.
Người thừa kế tước vị Ngôn quốc công, năm đó tiên đế ban đất phong Tây Xuyên cho lão Ngôn quốc công, lẽ ra vương công nắm giữ binh quyền phải đến đất phong trấn thủ, nhưng Ngôn quốc công đương nhiệm là kẻ bất tài, không có bản lĩnh cầm quân đánh trận, hoàn toàn dựa vào thân phận trưởng tử mới kế thừa tước vị.
Hơn nữa hắn ngại Tây Xuyên xa xôi, lại giáp với Cửu Di quốc, chiến sự liên miên, nên luôn tìm cớ ở lại Thịnh Kinh không chịu đi đất phong.
May tuy Ngôn quốc công bất tài, nhưng lại sinh được nhi tử tài giỏi.
Bảy năm trước, tiểu công gia Ngôn Sâm mười tám tuổi đã thay cha đến Tây Xuyên trấn thủ, đi một lần là rất lâu không thể về kinh, thậm chí có thể sẽ ở lại Tây Xuyên mãi mãi.
Một trong hai người xuất sắc nhất Thịnh Kinh đột nhiên rời đi khiến biết bao thiếu nữ ôm mộng xuân tan vỡ.
Vì vậy, khi Ngôn Sâm dẫn quân rời kinh, rất nhiều tiểu thư khuê các đã lén lút ra ngoài chỉ để nhìn hắn thêm một lần.
Lúc đó nàng cũng hùa theo đám đông, dẫn Ngọc Trúc và Trầm Hương ra ngoài xem náo nhiệt, sau đó Bùi Triệt biết chuyện còn giận dỗi nàng mấy ngày.