Trong trí nhớ của hắn, thiếu nữ trước mắt mỗi khi nhìn thấy hắn đều sán đến hỏi han đủ điều, ríu rít không ngừng, nhưng bây giờ lại im lặng xa cách như vậy, Ngôn Sâm nhất thời không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Đổng Nga Kiều thế nào rồi?”
Ngôn Thanh Ly cụp mắt xuống, “Đổng tiểu thư tối qua không thể giải được mị hương nên đã hôn mê bất tỉnh, có chút phản phệ, nhưng nàng không phải người luyện võ, chỉ là thần trí hơi rối loạn, không có gì đáng ngại, tại hạ đã kê đơn thuốc, Yến công tử không cần lo lắng.”
Ngôn Sâm muốn nói hắn không hề lo lắng cho Đổng Nga Kiều, nhưng lại cảm thấy như đang cố tình giải thích điều gì đó nên im lặng một lát, hắn chuyển chủ đề: “Ngày mai ta sẽ về Thịnh Kinh, nếu ngươi muốn thì có thể đi cùng.”
Ngôn Thanh Ly ngước mắt nhìn hắn, có chút kinh ngạc, “Không phải Yến công tử không tiện sao?”
“Đi hay không là tùy ngươi.” Ngôn Sâm liếc nhìn Ngôn Thanh Ly, hắn cho người ta cảm giác lạnh nhạt như băng tuyết trên núi cao, xa cách không thể chạm tới, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được chút áy náy trong đôi mắt lạnh lùng kia.
Ngôn Thanh Ly cũng không được voi đòi tiên, chắp tay thi lễ, “Vậy đa tạ Yến công tử.”
Ngôn Sâm lại cứng người, trước đây nàng luôn tìm mọi cách muốn đi Thịnh Kinh cùng hắn, giờ hắn đồng ý rồi, nàng lại chẳng có vẻ gì là vui mừng.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Ngôn Thanh Ly, Ngôn Thanh Ly cảm thấy khó hiểu.
“Công tử!” Một tên tùy tùng chạy đến, thấy Ngôn Thanh Ly cũng ở đó liền hạ giọng nói với Ngôn Sâm: “Công tử, Tứ điện hạ đến Dung Dương.”
“Ai?”
“Tứ hoàng tử Ninh Thiên Lân.”
Ngôn Sâm nhíu mày, “Sao hắn lại đến đây?”
“Nghe nói là trên đường đến Thịnh Kinh nghe tin Dung Dương có dịch bệnh nên mang theo rất nhiều dược liệu đến đây. Công tử, ngài có muốn đi gặp không?”
Ngôn Sâm suy nghĩ một chút, “Người ta đã đến rồi, không thể làm như không biết được.”
Ngôn Thanh Ly không nghe rõ bọn họ nói gì, đi cũng không được, không đi cũng không xong, may mà Ngôn Sâm vẫn nhớ đến nàng, “Ngươi về chuẩn bị đi, ngày mai giờ Thìn xuất phát.” Nói xong hắn liền vội vàng rời đi cùng tùy tùng.
Trong chính sảnh, Ninh Thiên Lân mặc trường bào màu xanh thêu trúc, tóc đen được búi gọn gàng, khuôn mặt ôn hòa đang nhấp trà, tuy ngồi trên xe lăn nhưng khí chất tao nhã của hắn khiến cả căn phòng xa hoa cũng trở nên lu mờ.
Quả nhiên là người trong hoàng tộc, Đổng Thành thầm cảm thán.
Cát Phúc đứng thẳng bên cạnh Ninh Thiên Lân, lạnh lùng liếc nhìn Đổng Thành.
Đổng Thành không ngờ Dung Dương nhỏ bé này lại liên tiếp đón hai vị đại nhân vật, vị Tứ hoàng tử này tuy không được sủng ái, nhưng thân phận vẫn ở đó, không phải là người mà một tri phủ nhỏ bé như hắn có thể chọc vào.
May mà Tứ điện hạ này tính tình ôn hòa, không giống Diêm Vương sống Ngôn Sâm kia lúc nào cũng lạnh lùng.
“Tứ điện hạ, Quân Sơn ngân châm này của hạ quan thế nào?”
Ninh Thiên Lân nhấp một ngụm trà, mỉm cười gật đầu: “Trà ngon, không thua kém gì trong cung.”
Đổng Thành giật mình, ý ngoài lời của Ninh Thiên Lân chẳng phải là nói hắn sống xa hoa như các chủ tử trong cung sao?
Đổng Thành cười gượng nói: “Tứ điện hạ quá khen rồi, hạ quan không dám, không dám.”
Khi Ngôn Sâm đến, hắn thấy Đổng Thành đang nịnh nọt trước mặt Ninh Thiên Lân.
“Không biết Tứ điện hạ giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa.” Ngôn Sâm chắp tay thi lễ với nam nhân trên xe lăn.
Phủ Ngôn quốc công có tước vị, Ninh Thiên Lân lại chưa được phong vương, địa vị hai người ngang nhau, Ngôn Sâm không cần hành đại lễ với Ninh Thiên Lân.
Ninh Thiên Lân vội vàng đặt chén trà xuống, hắn không tiện đứng dậy, chỉ có thể giơ tay ra hiệu với Ngôn Sâm, “Vừa rồi còn nghe Đổng đại nhân kể về sự tích anh dũng của Ngôn tiểu công gia, lần này Dung Dương gặp nạn may nhờ có Ngôn tiểu công gia ra tay, Thiên Lân xin thay mặt bá tánh Dung Dương cảm tạ Ngôn tiểu công gia.”
Ngôn Sâm ngồi xuống đối diện Ninh Thiên Lân, liếc nhìn Đổng Thành, Đổng Thành vội vàng cúi đầu.