"Phương thuốc thì không có vấn đề, nhưng chỉ có thể chữa cảm mạo thông thường, không có tác dụng với dịch bệnh."
Lão đại phu cứng họng, tuy biết Ngôn Thanh Ly nói đúng, nhưng trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể dùng phương thuốc này trước. Nhưng nhiều y giả kinh nghiệm như họ còn bó tay với dịch bệnh này, lẽ nào thiếu niên này lại có cách?
Lão đại phu không phục, "Vậy ngươi nói xem nên kê đơn thế nào."
Ngôn Thanh Ly hơi suy nghĩ, "Ta cần cân nhắc thêm."
Nói vậy tức là cũng không có cách nào, lão đại phu hừ lạnh một tiếng.
Hắn đã nói rồi, bao nhiêu đại phu còn không chữa được, một tên nhóc làm sao có thể có cách?
Đổng Thành đang định làm khó Ngôn Thanh Ly thì lại nghe "thiếu niên" này nói: "Xin đại nhân cho ta một ngày, không, nửa ngày là được, nửa ngày sau thảo dân sẽ có phương thuốc."
Ngôn Sâm vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Ý ngươi là, nửa ngày nữa ngươi có thể nghiên cứu ra phương thuốc chữa dịch bệnh?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, Ngôn Thanh Ly mới sực nhớ ra mục đích của mình. Nàng giả vờ nghi hoặc nhìn Ngôn Sâm rồi lại nhìn về phía Đổng Thành.
Đổng Thành ra lệnh cho Ngôn Thanh Ly: "Vị Yến công tử này là khách quý của bản quan, Yến công tử hỏi gì ngươi cứ trả lời, đừng có vô lễ."
Ngôn Thanh Ly vội vàng chắp tay với Ngôn Sâm, "Bẩm Yến công tử, đúng vậy, xin cho thảo dân nửa ngày, thảo dân nhất định sẽ chữa khỏi dịch bệnh này."
Thiếu niên này thật sự là thấp bé, Ngôn Sâm nhìn thoáng qua chiếc cổ trắng nõn lộ ra khi Ngôn Thanh Ly cúi đầu, rồi dời mắt đi: "Cho ngươi nửa ngày, nếu không đưa ra được phương thuốc, Đổng đại nhân sẽ trị ngươi tội lừa đảo."
Ngôn Thanh Ly cung kính đáp: "Thảo dân nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Nói xong nàng quay lại dặn dò lão đại phu: "Thông khí, mật hoàng kỳ, bạch truật, thêm ba vị thuốc này vào phương thuốc hiện tại của ngươi, cho toàn bộ người trong thành, kể cả người chưa mắc bệnh uống, có thể giảm bớt sự lây lan của dịch bệnh."
Lão đại phu ngẩn ra, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, rồi vỗ tay, "...Tuyệt vời! Sao lão phu lại không nghĩ ra chứ!"
Ba canh giờ liền, Ngôn Thanh Ly không hề bước ra khỏi phòng thuốc.
Đổng Thành vốn không hy vọng gì ở vị đại phu trẻ tuổi này, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến việc lấy lòng Ngôn tiểu công gia, sợ hắn về Thịnh Kinh sẽ tâu với Hoàng thượng về việc hắn quản lý không tốt dẫn đến dịch bệnh bùng phát.
Ngôn Sâm nhíu mày nhìn bàn tiệc đầy rượu ngon, sắc mặt lạnh lùng, "Đổng đại nhân, đây là ý gì?"
Đổng Thành cười nịnh nọt, xoa tay nói: "Hạ quan... Hạ quan thấy Yến công tử mấy hôm nay vất vả vì dịch bệnh nên muốn mời ngài bồi bổ cơ thể..." Nói rồi, hắn nháy mắt với hai nha hoàn xinh đẹp.
Hai nha hoàn hiểu ý, lập tức tiến lên hầu hạ Ngôn Sâm.
"Yến công tử, để nô tỳ rót rượu cho ngài."
"Để nô tỳ gắp thức ăn cho ngài."
Một nha hoàn định dựa vào người Ngôn Sâm, nhưng vừa đến gần đã bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa sợ lùi lại.
Ngôn Sâm liếc nhìn thân hình béo ú của Đổng Thành, lạnh lùng nói: "Dân chúng Dung Dương đang bị dịch bệnh hành hạ, Đổng đại nhân còn tâm trạng bày tiệc linh đình, đúng là phụ mẫu quan tốt của bách tính."
Hai chữ "quan tốt" bị Ngôn Sâm nhấn mạnh khiến Đổng Thành sợ toát mồ hôi lạnh, hắn đang định giải thích thì Ngôn Sâm không cho hắn cơ hội.
"Bản công tử không có khẩu vị, nếu Đổng đại nhân nhiều lương thực, cứ việc mở kho cứu tế dân nghèo." Ngôn Sâm liếc xéo Đổng Thành, phất tay áo bỏ đi.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, một bóng đen bất ngờ lao đến đâm sầm vào người hắn.
Ngôn Sâm không hề nhúc nhích, thiếu niên lại lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất.
"A... Đau quá..." Ngôn Thanh Ly xoa mũi, suýt nữa thì khóc. Hỏng rồi, sao người Ngôn Sâm cứng như vậy.
"Lớn mật!" Đổng Thành vội vàng chạy ra, chỉ vào Ngôn Thanh Ly quát lớn: "Dám va vào khách quý của bản quan, còn không mau xin lỗi!"