Ngôn Thanh Ly nhìn quanh, tuy rằng Đổng Thành sắp xếp chỗ ở cho nàng hơi nhỏ hẹp, không bằng sân viện của Ninh Thiên Lân cùng Ngôn Sâm, nhưng lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, nàng sợ bị người nhìn thấy nên không nói hai lời liền kéo Tinh Liên vào phòng.
Ngọc Trúc vẫn luôn ở trong phòng chờ Ngôn Thanh Ly trở về, thấy nàng đột nhiên mang một nam tử về thì hoảng sợ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra Tinh Liên, chỉ vào hắn lắp bắp nói: “Tiểu thư… Hắn… Hắn sao lại tới đây?”
Ngôn Thanh Ly nhìn về phía Tinh Liên, ném câu hỏi lại cho hắn.
Tinh Liên vô tội chớp mắt: “Ta còn nợ cô nương ân tình, cô nương đã đáp ứng cho phép ta tới Dung Dương tìm cô nương.”
Ngôn Thanh Ly kéo một chiếc ghế ngồi xuống, day trán thở dài, lúc ấy nàng cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ trên đời này thật sự có người nghiêm túc như vậy.
“…Nô tỳ ra ngoài canh chừng.” Ngọc Trúc biết Ngôn Thanh Ly có lời muốn nói với Tinh Liên, vội vàng ra ngoài cửa canh gác.
Ngôn Thanh Ly nâng mí mắt nhìn thiếu niên đang co ro bất an, hắn vẫn mặc bộ đạo bào xanh đen hôm đó, người đầy bụi đất, vạt áo còn dính bùn đất như vừa lăn lộn trong bụi rậm, nhưng cây mộc kiếm được bọc trong vải đen lại sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
“Ngươi vào bằng cách nào? Tới khi nào? Sao biết ta ở đây? Có ai phát hiện ngươi không?” Ngôn Thanh Ly hỏi một tràng.
Thiếu niên nghiêm túc trả lời từng câu hỏi: “Ta núp dưới gầm xe chở lương thực vào thành, tới từ giờ ngọ, ta thấy cô nương đi theo quan binh vào phủ đệ này liền trèo tường vào, lại thấy cô nương gặp một nam tử ngồi xe lăn, sau đó lại thấy nàng,” Tinh Liên chỉ Ngọc Trúc ngoài cửa, “Ta liền đoán cô nương chắc chắn ở đây nên vẫn luôn chờ.”
Ngôn Thanh Ly nhạy bén bắt được một câu trong đó, “Khoan đã, ngươi vừa nói thấy ta gặp một nam tử ngồi xe lăn?”
Thiếu niên gật đầu, “Phải, ban đầu ta núp trên nóc nhà hắn, nhưng quanh sân của hắn có bốn hộ vệ ẩn nấp, ta sợ bị phát hiện nên đã rời đi.”
Ngôn Thanh Ly nheo mắt nguy hiểm: “Núp trên nóc nhà? Ngươi thấy gì? “
Nàng đã từng chứng kiến thân thủ của thiếu niên này, quả thật không tồi, nhưng hắn lại có thể khiến người của Ninh Thiên Lân không phát hiện ra hắn, thật sự đáng kinh ngạc.
“Ta…” Mặt trắng nõn của thiếu niên ửng đỏ, hắn chỉ ngực Ngôn Thanh Ly, “… Ta thấy hắn… ngậm chỗ này của ngươi.”
Trong đầu Ngôn Thanh Ly “Oanh” một tiếng nổ tung, không ổn rồi, quan hệ của nàng và Ninh Thiên Lân đã bị thiếu niên này phát hiện.
Trong mắt nàng thoáng hiện sát ý, tay lại lần nữa đặt lên túi thơm bên hông, đang do dự có nên diệt khẩu hay không thì lại thấy thiếu niên đầy nghi hoặc hỏi: “Hắn… Vì sao phải ngậm chỗ đó của ngươi? Chỗ đó ngon lắm sao? Ta có thể nếm thử không?”
Trong ấn tượng của Tinh Liên, Ngôn Thanh Ly là người rất hào phóng, trước đây nàng từng chia bánh cho hắn, nghĩ chắc cũng là người thích chia sẻ.
Thấy trong mắt thiếu niên toàn là sự ngây thơ trong sáng như đóa sen trắng không vướng bụi trần, sát ý trong mắt Ngôn Thanh Ly nhanh chóng tan biến, ngược lại mặt nóng lên, “Ngươi… Tinh Liên, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sư phụ ngươi chưa dạy ngươi nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Thiếu niên lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của Ngôn Thanh Ly: “Ta không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng sư phụ nói ta chắc sắp mười sáu tuổi. Trên Tiên Vân Sơn không có nữ tử, sư phụ chỉ dạy ta cùng các sư huynh rằng nữ nhân dưới chân núi như hổ dữ, xuống núi phải tránh xa.” Nói xong, hắn lại nhìn mặt Ngôn Thanh Ly, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta thấy cô nương không giống hổ dữ, cô nương đẹp hơn hổ dữ nhiều.”
Ngôn Thanh Ly: “…”
Tiểu đạo sĩ này chẳng những không hiểu chuyện nam nữ, e rằng còn chưa gặp mấy nữ tử.
Thôi, ra tay với một tiểu bạch liên như vậy nàng thật sự không nỡ.
Thấy ánh mắt Ngôn Thanh Ly lúc ác lúc dịu, Tinh Liên có chút lúng túng, rõ ràng hắn đều trả lời đúng sự thật mà.
“Ục ục” —— tiếng bụng đói kêu vang lên đột ngột, trong căn phòng yên tĩnh lại càng rõ ràng.