Thông thường, các hoàng tử được phong vương sẽ tự xưng là “Bổn cung” hoặc “Bổn điện”, nhưng Ninh Thiên Lân trước mặt Ngôn Sâm lại tự xưng tên, có thể thấy được thái độ rất khiêm tốn.
Ngôn Sâm và Ninh Thiên Lân trước đây không có nhiều giao tình, chỉ nhớ mang máng dáng vẻ oai hùng của vị Tứ hoàng tử này khi săn bắn ở bãi săn, Ngôn Sâm liếc nhìn chân Ninh Thiên Lân, trong mắt thoáng hiện vẻ thương cảm.
Hắn đến Tây Xuyên bảy năm, chuyện của Thịnh gia xảy ra sáu năm trước, tuy không tận mắt chứng kiến Thịnh gia thất bại, nhưng cũng nghe nói đôi chút.
“Vì Hoàng thượng phân ưu, cứu giúp bá tánh, là bổn phận của thần tử, Tứ điện hạ không cần khách sáo.”
Ngôn Sâm tính tình lạnh lùng, ít nói, hắn và Ninh Thiên Lân chỉ hàn huyên vài câu đơn giản rồi nói về chuyện của Dung Dương.
Ninh Thiên Lân biết tính hắn như vậy cũng không để tâm, dù sao có Đổng Thành nịnh nọt, cũng không đến nỗi nhàm chán.
“Tứ điện hạ không biết, lần này dịch bệnh ở Dung Dương phần lớn là nhờ một vị đại phu tên Cố Thanh Ly.” Đổng Thành thao thao bất tuyệt khen ngợi Ngôn Thanh Ly.
“Thật sao? Nghe Đổng đại nhân nói vậy, bổn điện cũng muốn gặp vị Cố đại phu này.” Ninh Thiên Lân cụp mắt nhìn đôi chân mình.
Đổng Thành hiểu ý, vị Tứ điện hạ này là tàn phế, nghe nói có thần y thì muốn gặp cũng là lẽ thường tình, hắn liền nói: “Vậy hạ quan sẽ mời Cố đại phu đến!”
Ngôn Sâm nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, Cố Thanh Ly là người Việt Châu, mà Ninh Thiên Lân mấy năm nay cũng ở Việt Châu, trùng hợp như vậy sao?
…
Ngôn Thanh Ly đang ở phía tây thành, ngày mai nàng sẽ rời khỏi Dung Dương nên đến đó thăm hỏi lần cuối, những bá tánh được nàng chữa khỏi nghe nói nàng sắp đi đều ra sức níu giữ, người thì muốn làm trâu làm ngựa cho nàng, người thì muốn bái nàng làm sư phụ, còn có một đại thẩm cứ nắm tay nàng không buông, nhất quyết gả nữ nhi mình cho nàng…
May mà lúc nàng đang rối bời, người của Đổng Thành đến mời nàng đi, nói là mời nàng khám bệnh cho một vị khách quý.
Ngôn Thanh Ly theo tên tùy tùng đến nơi ở của “khách quý”, vừa vào cửa, nàng liền sững sờ tại chỗ.
Ninh Thiên Lân đang được Cát Phúc dìu từ trên xe lăn xuống đất, nhìn thấy Ngôn Thanh Ly, ánh mắt hắn sáng lên, mỉm cười ôn hòa với nàng.
“A Ly.”
Ngôn Thanh Ly đợi Cát Phúc rời đi mới trầm mặt xuống, “Tứ điện hạ, sao ngài lại đến đây?”
Ninh Thiên Lân đến Dung Dương, lại còn trắng trợn gặp nàng, Đổng Thành thì không sao, nàng chỉ sợ Ngôn Sâm sẽ vì vậy mà nghi ngờ quan hệ của bọn họ.
“A Ly, muội không muốn gặp ta sao?” Sắc mặt Ninh Thiên Lân thoáng chốc ảm đạm rồi lại mỉm cười với nàng, “A Ly, muội vừa rồi có thấy ta đứng dậy đi lại không? Mấy hôm nay ta vẫn luôn ——”
“Tứ điện hạ!” Ngôn Thanh Ly lạnh lùng cắt ngang lời Ninh Thiên Lân, “Ngài không nên đến Dung Dương.”
Ngôn Thanh Ly chưa từng lớn tiếng với hắn như vậy, Ninh Thiên Lân cụp mắt xuống nói: “Vậy tại sao A Ly lại đến đây, là vì Ngôn Sâm sao?”
Thấy sắc mặt Ninh Thiên Lân tái nhợt, Ngôn Thanh Ly dịu giọng, kiên nhẫn giải thích: “Người phủ Ngôn quốc công sẽ không dễ dàng chấp nhận ta, lần này ta đến Dung Dương trị dịch bệnh chính là muốn lấy lòng Ngôn Sâm, đến lúc đó ta sẽ đến phủ Ngôn quốc công nhận thân, nếu người Ngôn gia làm khó dễ ta, Ngôn Sâm có thể sẽ nói giúp ta vài câu, đó là mục đích ta đến Dung Dương.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ninh Thiên Lân ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia sáng khó hiểu.
“… Phải.” Ngôn Thanh Ly quay mặt đi, không nhìn vào mắt hắn, “Tứ điện hạ, chúng ta không thể gặp nhau lâu ở đây, ngày mai ta sẽ khởi hành đi Thịnh Kinh, mọi chuyện đợi đến Thịnh Kinh rồi tính.”
Ngôn Thanh Ly xoay người định đi.
“Đừng đi, A Ly!”
Ninh Thiên Lân vội vàng đứng dậy đuổi theo nàng, nhưng mới đi được vài bước thì ngã xuống đất, đụng đổ bàn gỗ, chén trà vỡ tan tành.
Cát Phúc đứng đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động, do dự một chút rồi vẫn không bước vào.