Ngôn Thanh Ly hít sâu một hơi, đưa tay xuống nước sờ soạng tìm đến hạ thân Ngôn Sâm, vật giữa hai chân hắn đã cương cứng, nàng không chút do dự nắm lấy.
Ngôn Sâm rên lên một tiếng.
“Cố, Thanh, Ly!”
“Yến công tử, nếu ngài không muốn ta dùng tay, vậy ta sẽ đi kéo Đổng tiểu thư trở lại, ta là đại phu, không thể thấy ngài chết được.”
Vật trong tay vừa bị nắm lấy liền to thêm một vòng, Ngôn Thanh Ly không thể nào nắm hết bằng một tay, những đường gân guốc hiện rõ qua lớp vải.
Thiếu nữ tuy nói năng chính nghĩa nhưng tai đã đỏ ửng, tay nắm lấy côn thịt cũng run lên, động tác vụng về, nàng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Ngôn Sâm, nghiêm túc giúp hắn giải quyết.
Chuyện này dù sao cũng bất lợi cho nữ tử, dù nàng là y giả, làm việc cứu người, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh nàng cũng sẽ bị hủy hoại.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Ngôn Sâm dần tan biến, thay vào đó là chút cảm động, chữ “Cút đi” nghẹn lại trong cổ họng, không sao nói nên lời.
Mà ở nơi Ngôn Sâm không nhìn thấy, trong mắt Ngôn Thanh Ly đã không còn vẻ ngượng ngùng hay căng thẳng.
Hiện giờ Ninh Triều văn thịnh võ suy, trong số các thế gia võ tướng, ngoài phủ Võ Anh hầu thì chỉ còn lại phủ Ngôn quốc công có thể chống đỡ một phần chiến trường, mà phủ Ngôn quốc công lại chỉ dựa vào một mình Ngôn Sâm.
Phủ Võ Anh hầu đã liên kết với Tam hoàng tử, phủ Ngôn quốc công vẫn chưa chọn phe, mấy năm nay, Ngôn Sâm rất được Xương Huệ Đế tín nhiệm, một thế lực như vậy sao nàng có thể để rơi vào tay Nhị hoàng tử hay bất kỳ ai khác?
Đương nhiên phải tìm mọi cách lôi kéo Ngôn Sâm về phe nàng và Ninh Thiên Lân.
Nhưng làm thế nào để lôi kéo? Biết bao nhiêu người đang nhòm ngó miếng thịt béo bở này, chỉ có thể nhanh tay chiếm trước.
Tuy thân thể này cùng Ngôn Sâm có chung huyết thống, nhưng chỉ dựa vào chút quan hệ mỏng manh này thì sao có thể khiến Ngôn Sâm tận tâm tận lực vì nàng?
Đương nhiên là không thể.
Muốn một nam nhân vì một nữ nhân mà xả thân quên mình, chỉ có hai cách, ân tình hoặc ái tình.
Làm việc phải chu toàn, nàng muốn Ngôn Sâm vừa cảm thấy có lỗi với nàng, lại vừa phải yêu nàng.
Hai người ngâm mình trong nước không nói lời nào, chỉ nghe tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng. Ngôn Sâm nghiến răng, mím chặt môi, mồ hôi theo trán chảy xuống cằm, dừng lại ở yết hầu.
Ngôn Thanh Ly nhìn yết hầu Ngôn Sâm chuyển động, giọt mồ hôi rơi xuống vạt áo ướt đẫm của hắn, nàng cụp mắt xuống tiếp tục nghiêm túc vuốt ve côn thịt của hắn.
Ngôn Sâm có thể cảm nhận rõ ràng đôi tay nhỏ bé kia mân mê từng đường gân thớ thịt, rồi dùng lòng bàn tay bao bọc lấy phần đầu nhẹ nhàng xoa nắn, cuối cùng nắm chặt, không ngừng vuốt ve.
Cơn khô nóng trong người theo động tác của bàn tay nhỏ bé kia mà dịu đi phần nào, nhưng ngay sau đó, lại là một loại kích thích khác.
Ngôn Sâm không nhịn được cúi đầu nhìn thiếu nữ, thiếu nữ vẫn luôn cúi đầu, chỉ lộ ra vành tai đỏ ửng, trên chiếc cổ trắng ngần phủ một lớp mồ hôi mỏng tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Thì ra nàng là nữ nhân.
Nếu nàng là nữ nhân, vậy những cảm giác kỳ lạ trước đó của hắn cũng có thể giải thích được.
Ngôn Sâm đang ngẩn ngơ nhìn Ngôn Thanh Ly thì nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, trong mắt thiếu nữ lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng, hai má đỏ ửng.
Vừa rồi còn nghiêm nghị nói mình là đại phu, không thể thấy chết không cứu, giờ mới biết xấu hổ sao?
Thật là… đáng yêu.
Ngôn Sâm theo một động lực nào đó mà kéo tuột dây buộc tóc màu trắng trên đầu Ngôn Thanh Ly. Mái tóc đen xõa xuống, thiếu niên tuấn tú bỗng chốc biến thành thiếu nữ xinh đẹp.
Ngôn Thanh Ly không ngờ Ngôn Sâm lại làm vậy, nàng ngẩn người, Ngôn Sâm đã cúi xuống hôn lên môi nàng.
Đồng tử Ngôn Thanh Ly mở to, theo bản năng muốn né tránh, nhưng sau vài cái chớp mắt, nàng lại nhắm mắt lại mặc cho nam nhân kia cọ xát trên môi mình.
Ngôn Sâm thở dốc hôn Ngôn Thanh Ly, hay nói đúng hơn là mút mát, cắn xé trên môi nàng.