Hai người họ tính toán, lên phương án. Ngô Ngôn dùng hết mọi thủ đoạn, còn cô thì chỉnh ra hai bộ ảnh. Một bộ theo yêu cầu ban đầu, chỉnh cho Mary Chu trông trẻ trung, trong sáng, thiếu nữ. Một bộ thì lại làm nổi bật lên vẻ trí thức, kiên nghị vốn có của cô, thêm vào đó là sự cao quý, quyến rũ và một chút u buồn, đồng thời làm mờ đi sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người đến mức tối đa.
Khoảng thời gian đó, hễ rảnh rỗi là Ngô Ngôn lại kéo cô đến căn phòng thuê ngoài trường của cậu, nhìn chằm chằm vào cô chỉnh ảnh, thức đêm đến mức vài lần cô đã muốn giơ tay lên kết liễu cậu ta.
Nhưng thành quả cũng rất tố.
Lúc chọn ảnh, Mary Chu im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười nhẹ một tiếng, trong ánh mắt nhìn hai người họ có một vài tia sáng vụn.
Sau đó cô và Ngô Ngôn đã nhận được lời mời làm việc từ Hoa Thước với mức lương rất tốt. Không lâu sau, Ngô Ngôn giúp Diệp Lăng trả tiền vi phạm hợp đồng rồi nhảy việc sang Hoa Thước. Thoáng cái đã hai năm, Diệp Lăng cuối cùng cũng có tác phẩm được lên sóng. Năm nay, công ty có lẽ còn giúp cô tranh giải Tân binh xuất sắc nhất. Tình cảm với Ngô Ngôn cũng tan tan hợp hợp, bây giờ dường như cũng đã ổn định.
Minh Minh ngồi xuống, nhìn vào ảnh gốc trên chiếc màn hình máy tính quý giá của mình, dùng các thiết lập sẵn để xử lý sơ qua. Hợp tác nhiều năm, rất nhiều lúc Ngô Ngôn không cần nói, cô cũng biết cậu ta muốn hiệu quả gì. Nếu người được chụp là Diệp Lăng thì càng không cần phải nói.
“Đúng rồi, Minh Minh…” Diệp Lăng muốn nói lại thôi, “Văn Tử sau này vẫn không liên lạc với cậu à?”
“Không có.” Minh Minh thuận miệng đáp.
“Giữa hai người có hiểu lầm gì không? Tại sao—”
“Diệp Lăng!” Ngô Ngôn dùng ánh mắt ngăn Diệp Lăng nói tiếp.
Minh Minh ngước mắt lên liếc một cái rồi tiếp tục chỉnh sửa ảnh, “Chắc là có hiểu lầm gì đó.”
“Minh Minh, nếu cậu biết là có hiểu lầm, tại sao không giải thích rõ ràng? Trước đây hai người thân nhau như vậy mà…” Diệp Lăng có chút do dự.
“…” Minh Minh buông con chuột ra, ngồi trên ghế xoay nửa vòng đối mặt với Diệp Lăng, nhún vai, “Tớ cũng muốn giải thích lắm chứ, nhưng tớ cũng không biết cậu ta hiểu lầm cái gì.”
Văn Tử, tên thật là Bộ Thiếu Văn, chuyển đến lớp cô hồi lớp 12. Anh ta dùng đủ mọi chiêu trò theo đuổi cô hơn nửa năm, cuối cùng cô lấy điều kiện là một tháng trước kỳ thi đại học không được làm phiền rồi đồng ý hẹn hò với anh ta.
Đêm sau khi kỳ thi đại học kết thúc, họ dùng hai phút để hoàn thành quá trình từ nắm tay đến hôn môi, rồi lăn lên giường. Suốt hai tháng sau đó, họ chìm đắm trong sự mới mẻ, kích thích của tình dục, ở cái tuổi bừa bãi nhất, tò mò nhất, bồng bột nhất, họ thỏa sức khám phá giới hạn của tình dục, tham luyến cơ thể của nhau.
Sau đó cô nhìn thấy Bộ Thiếu Văn trong một bộ phim truyền hình có rating cao ngất ngưởng, mới biết được cái tên chỉ toàn nghĩ đến chuyện sắc dục kia còn có những hỉ nộ ái ố hào nhoáng như vậy, còn có một nghệ danh là Bộ Văn Chi.
Bộ Thiếu Văn thi vào Học viện Điện ảnh thành phố S, rồi dùng đủ mọi cách năn nỉ cô thi vào Đại học Đông* của thành phố S. Cứ như vậy, vào học kỳ đầu của năm nhất, những lúc không có tiết và không phải quay phim, Bộ Thiếu Văn sẽ đến tìm cô, cũng vì vậy mà quen biết với Ngô Ngôn và Diệp Lăng.
Liên tiếp hai bộ phim hot được chiếu, danh tiếng của Bộ Thiếu Văn bùng nổ. Với sự nổi tiếng lúc đó, có thể nói anh ta vừa ra mắt đã đạt đến đỉnh cao.
Bạn gái của thần tượng, cô cũng không có cảm giác gì lớn lao. Những ồn ào bên ngoài cô không mấy quan tâm, nhưng cô có thể cảm nhận được vòng tay của anh ta không còn thoải mái, bừa bãi như trước, mà có thêm rất nhiều do dự và gánh nặng, dường như đang rối rắm với một quyết định nào đó. Cô đã hỏi, nhưng anh ta chỉ biết “cười tà mị” rồi ôm cô lên giường làm đến mức cô không thể tự chủ.
Cái giá của sự nổi tiếng là xa cách nhiều hơn gần gũi. Cả năm hai, số lần cô gặp anh ta đếm không hết mười đầu ngón tay. Kỳ nghỉ hè từ năm hai lên năm ba, cô đột nhiên bị anh ta đang quay phim ở nơi khác chặn số. Không liên lạc được, cô liền trực tiếp đến phim trường, lại nhìn thấy anh ta hôn nồng nhiệt một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn ngay trước mặt mình.
“Văn Chi, cô ta là ai?” Cô gái kia hỏi.
“Cô ta? À, một con đàn bà đã từng ngủ qua vài lần thôi.” Anh ta đáp.
Cô không mất kiểm soát, không cuồng loạn. Cô lặng lẽ rời đi, mua một số điện thoại mới, nhắn tin cho anh ta, đợi một tuần, cuối cùng đóng gói tất cả đồ đạc của anh ta vứt vào thùng rác.
Trong cả quá trình, điều đau khổ nhất chính là việc phân loại rác.