Hàn Duật gật đầu, “Vậy em tức giận là vì tôi giới thiệu người khác cho em?”
Một câu hỏi đã làm Minh Minh cứng họng.
Đúng vậy, nếu không ngại “chia tay”—nếu có thể gọi đó là chia tay—thì cô có gì phải tức giận? Người ta còn tốt bụng giới thiệu soái ca cho cô nữa mà!
Hồi tưởng lại khí chất và ngoại hình tuyệt vời của người đàn ông áo trắng, Minh Minh dần dần bình tĩnh lại.
Vốn dĩ đã là người lười tức giận, một khi có lý do để không cần tức giận, cô rất nhanh đã trở nên lười biếng.
“Giới thiệu Vân Lâu cho em, xuất phát từ hai nguyên nhân. Thứ nhất, gu của em rất cao, nếu không sẽ không cách một khoảng thời gian dài mới có một người bạn giường như tôi. Hơn ba tháng này chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, có người thích hợp, tôi đương nhiên giới thiệu cho em. Hoa Vân Lâu, em đã thấy rồi, ít nhất điều kiện ngoại hình không thua tôi.”
“Đâu chỉ không thua.” Minh Minh không nhịn được mà xen vào.
Hàn Duật cười khẽ gật đầu, “Vẻ ngoài của cậu ta đúng là rất thu hút phụ nữ. Nhưng mà, nguyên nhân thứ hai của tôi, thực ra là muốn nhờ em giúp đỡ. Hoa Vân Lâu cậu ta…”
Nghe xong lời giải thích của Hàn Duật, khóe miệng Minh Minh co giật.
Hàn Duật nói anh và Hoa Vân Lâu là bạn thân từ nhỏ. Hoa Vân Lâu từ nhỏ đã không thích giao tiếp với người khác, cho đến khi trưởng thành cũng chưa từng có bạn gái, thậm chí còn có chút biểu hiện ghét phụ nữ. Chính xác mà nói là cả nam và nữ đều không thích. Ngoài một vài người bạn thân ra, Hoa Vân Lâu đối với ai cũng rất lạnh lùng.
Hàn Duật và một đám bạn xấu cảm thấy Hoa Vân Lâu cứ như vậy mãi sẽ không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần nên bày ra một kế, tặng cho Hoa Vân Lâu một món quà trưởng thành hoàn toàn mới—xông hương, hạ thuốc, rồi khóa anh ta cùng bốn mỹ nữ thuộc các tuýp khác nhau vào một phòng tình thú.
Minh Minh uống một ngụm nước đá, giơ ngón tay cái lên.
“Hương xông có thành phần gây ảo giác nhất định, Vân Lâu đã từng trải qua huấn luyện kháng thuốc nên ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì chỉ có mình cậu ta biết. Chỉ là sau ngày hôm đó, cậu ta gần như không cho ai đến gần mình nữa.”
Minh Minh ngước mắt lên.
“Mười năm rồi, tôi vẫn luôn rất áy náy. Nếu được, tôi hy vọng em có thể giúp cậu ta, và cũng là giúp tôi. Có điều gì tôi có thể làm, hoặc em có yêu cầu gì thì cứ đưa ra.”
Minh Minh uống cạn ly nước.
“Nói xong rồi? Phiền anh đưa tôi về nhà, thưa ngài Hàn.”
Đuôi mắt Hàn Duật giật nhẹ một cái, nhìn chiếc ly không trong tay Minh Minh.
“Em đừng vội từ chối, tôi biết em sợ phiền phức, thích mối quan hệ và cuộc sống đơn giản, đó cũng là lý do tôi chọn em. Ngoài công việc và một vài người thân ra, Vân Lâu không có mối quan hệ xã giao nào khác, sự tiếp xúc giữa hai người sẽ vô cùng riêng tư.”
“Vân Lâu,” Hàn Duật dừng lại một chút, “cậu ta có hứng thú với em. Chỉ cần em thử, em có thể dùng cách mình thích để… dạy dỗ cậu ta.”
Dạy dỗ… người đàn ông áo trắng kia? Minh Minh không biết xấu hổ mà nuốt nước bọt.
“Em không cần phải quyết định ngay bây giờ. Ngày mai còn một ngày nữa, em cứ quan sát cậu ta, suy nghĩ một chút. Nếu thật sự không có hứng thú, tôi sẽ đưa em về bất cứ lúc nào. Còn muốn uống nước nữa không?”
Minh Minh theo bản năng đưa ly nước ra, vừa giơ lên đã thu lại, tự mình đứng dậy đi về phía tủ lạnh trưng bày đủ loại đồ uống.
Đổi một hoàn cảnh khác, một thời điểm khác, gặp được một người đàn ông có khí chất và ngoại hình cực phẩm, lại không phải là người của công chúng như Hoa Vân Lâu, cô nhất định sẽ có hứng thú. Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ có gu thẩm mỹ bình thường.
Nhưng Hàn Duật ở đây vừa dùng tình vừa dùng lý, vừa dùng lợi để dụ dỗ, cô luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Phiền phức.
Rót lại một ly nước, Minh Minh vừa uống vừa đi về phía sofa.
“Cẩn thận.”
Giọng nói từ tính, dễ nghe vang lên ngay bên tai, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp!