“Nặng…” Minh Minh không chịu nổi sức nặng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ra sau một cái—
“A!” Có người!
“Ưm—” Hàn Duật vội vàng rút ra. Côn thịt vừa mới bắn xong cũng vô cùng nhạy cảm, cú kẹp vừa rồi của Minh Minh sau khi kinh hãi quả thực—một sự kết hợp tuyệt vời giữa đau và sướng.
“Hàn Duật! Có người!” Minh Minh quay đầu trốn dưới thân Hàn Duật, cuộn tròn người lại.
“Không sao.”
Hàn Duật nghỉ một lát mới đứng dậy, lấy một chiếc khăn lông ném lên người Minh Minh, còn mình thì tùy ý quấn một chiếc khăn lông quanh hông.
Phản ứng của Hàn Duật làm Minh Minh không khỏi nhíu mày. Cô quấn khăn lên người, nhìn về phía người đàn ông không biết đã xuất hiện bên suối nước nóng từ lúc nào.
Là người đàn ông áo trắng bên chiếc bình hoa!
“Anh ta chính là người tôi muốn giới thiệu cho em, Hoa Vân Lâu.”
Hàn Duật nói.
…
Giới thiệu cho cô? Để làm gì?
Minh Minh phải mất mấy nhịp mới mơ hồ nhớ lại tối qua Hàn Duật hình như đã hỏi cô còn có ứng cử viên bạn giường nào khác không, rồi nói là sẽ giới thiệu cho cô một người?
Ý gì đây? Anh ta làm mai mối à?
Chơi chán rồi thì cứ việc nói thẳng? Anh ta sợ cô quấn lấy nên tìm người kế nhiệm?
Má nó chứ!
Minh Minh lạnh mặt, cầm lấy điện thoại trên bàn đá thao tác một hồi.
“Minh Minh…”
Minh Minh nhặt bộ bikini trên đất lên, quay người đi về phòng khách.
“Minh Minh!”
“Đinh linh.” Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Hàn Duật liếc nhìn, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Cô ấy chính là món quà sinh nhật mà cậu muốn tặng tôi à?” Hoa Vân Lâu mặc một chiếc áo choàng tắm dài màu trắng, khí chất thanh cao, giọng nói bình thản không gợn sóng khiến người ta không đoán được cảm xúc.
“Cậu đừng giận vội.”
“…Tôi cũng không có giận, món quà này, tôi nhận.”
Hàn Duật nghẹn một hơi trong ngực, muốn nói gì đó rồi lại không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy mình dường như đã làm sai điều gì, nhưng mà…
Liếc nhìn điện thoại, anh trầm giọng nói, “Có lẽ không tặng được rồi.”
“Tiếc à?”
Hàn Duật nhướng mày cười khẽ, cầm lấy chiếc kính gọng vàng trên bàn đeo lên, “Đồ tặng cho cậu luôn là loại tốt nhất, tôi có bao giờ tiếc đâu? Chỉ là vừa nãy cô ấy đã chuyển trả lại hết số tiền tôi gửi, còn cho thêm 7474 đồng lẻ, có vẻ như không có cảm tình với cậu rồi!”
“7474?”
“Đi chết đi chết.” Hàn Duật giải thích.
Hoa Vân Lâu hơi kinh ngạc rồi bật cười khe khẽ. Hàn Duật thấy anh ta cười cũng không nhịn được mà lắc đầu, cười một cách nhẹ nhàng, tùy ý.
“Chuyện năm đó, tôi xin lỗi. Nếu cậu thử một chút, người phụ nữ này sẽ là một đối tượng không tồi. Tính tình đơn giản, thẳng thắn, hương vị… cậu thử qua rồi chắc chắn sẽ không thất vọng.”
“Được.”
Mặc dù chính anh đang khuyên Vân Lâu, nhưng thấy Vân Lâu đồng ý dứt khoát như vậy, Hàn Duật lại có chút không thoải mái.
Quả nhiên ba tháng vẫn quá lâu, lâu đến mức anh sẽ bị một người phụ nữ ảnh hưởng.
Hàn Duật hắng giọng, cười với Hoa Vân Lâu, “Tôi đi gói quà cho cậu đây.”
Trong phòng khách nhỏ của phòng suite, Minh Minh đã thay đồ xong, ngồi trên sofa nghiến răng nghiến lợi.
Cả ngọn núi này đều là tài sản riêng, taxi hay xe công nghệ căn bản không lên được!
Cửa kính ban công truyền đến tiếng gõ.
Minh Minh không quay đầu lại. Một lát sau, cô thấy Hàn Duật cầm một ly nước đá đi đến, đưa về phía cô.
“Anh không sợ tôi hắt vào mặt anh à?”
“Tôi sai rồi, là do tôi chưa giải thích rõ ràng với em trước.” Hàn Duật thành khẩn xin lỗi.
Minh Minh nhận lấy ly nước, áp lên gương mặt đang hơi nóng.
“Tôi… sẽ không duy trì quan hệ thể xác với một người phụ nữ quá ba tháng.”
Minh Minh lười nhìn anh ta. Họ đã qua ba tháng rồi, cho nên đây là lý do cô bị “chuyền tay”?
“Bởi vì dù chỉ là quan hệ tình dục, ở bên nhau lâu cũng khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một vài ràng buộc tình cảm, dù là đơn phương hay song phương, đó là bản tính con người, phi lý trí nhưng có thể kiểm soát.”
“…”
“Cho nên muốn duy trì một mối quan hệ đơn giản, thuần túy, gặp lại cũng không xấu hổ, cách tốt nhất là dừng lại đúng lúc.”
“Tôi cũng không phản đối việc dừng lại. Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã nói với anh rồi, chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào.” Minh Minh nghiêm mặt nói.