“Vậy à?” Làm người khác tổn thương sao?
“Văn Tử, sao cậu lại biến thành như bây giờ? Trước đây—”
“Đừng nhắc đến trước đây với tôi, tôi không còn là Bộ Thiếu Văn của trước đây nữa.”
“Cậu— được, được thôi! Không phải Bộ Thiếu Văn, vậy là Bộ Văn Chi đúng không? Dù sao cậu cũng là một nghệ sĩ, là một người của công chúng, Minh Minh chỉ là người bình thường, có vấn đề gì thì hai người nói riêng với nhau—”
“Tôi và cô ta không có gì để nói cả.”
“Bộ Thiếu Văn! Cậu nhất quyết phải giữ thái độ này sao, vậy thì tôi nói thẳng ở đây! Tôi không quan tâm ai đúng ai sai! Sau này nếu cậu còn nói năng lung tung làm Minh Minh buồn, làm cô ấy khóc, tôi cũng sẽ không để cậu yên đâu!”
“…”
“Bộ Thiếu Văn?” Diệp Lăng nhíu mày, cô hình như vừa nghe thấy tiếng cười?
“Cô ta buồn? Còn khóc? Ha! Ha ha ha ha…”
“Tôi đốt cả lò nhà cậu—”
“Diệp Lăng, cô bây giờ vẫn còn ở bên Ngô Ngôn à?” Bộ Thiếu Văn cắt ngang lời “thăm hỏi tốt bụng” của Diệp Lăng, vừa cười vừa hỏi.
“Liên quan gì đến cậu!”
“Thế nên mới nói, thật ghê tởm.”
Cúp điện thoại của Diệp Lăng, nụ cười trên mặt Bộ Thiếu Văn dần biến mất.
Cô … khóc?
Anh đã làm cô ấy khóc…
Bộ Thiếu Văn mở danh sách chặn ra, nhìn một lúc lâu.
Ngón tay thon dài, trắng nõn lướt nhẹ trên màn hình, giống như nhiều năm trước đã từng vuốt ve làn da mềm mại, tinh tế của cô.
Cô khóc…
Đầu ngón tay hạ xuống.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có, xin vui lòng kiểm tra lại…”
Sắc mặt Bộ Thiếu Văn lập tức đen lại, hàm răng nghiến chặt. Một lúc sau lại như thở phào nhẹ nhõm, cơ thể săn chắc đang căng cứng từ từ thả lỏng.
Ném điện thoại sang một bên, Bộ Thiếu Văn nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ rồi chìm vào hồi ức.
Năm 18 tuổi vì liên tục quay hai bộ phim, vắng mặt quá nhiều nên bị buộc thôi học. Anh chuyển đến một trường mới để học lại lớp 12 và gặp được cô trong lớp học.
Khi đó anh gọi cô là mỹ nhân ngốc.
Cô không phải kiểu mỹ nữ nhìn một lần đã mê, nhưng lại rất ưa nhìn, càng nhìn càng quyến rũ. Đặc biệt là cô luôn ngây ngốc nhìn vào một chỗ nào đó, giống như một con búp bê tinh xảo. Và khi con người này thỉnh thoảng tỉnh lại, bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cũng linh động đến mức làm anh không thể rời mắt, tim đập loạn nhịp.
Lần đầu tiên trong đời, anh đã yêu.
Bám riết cô hơn nửa năm, cuối cùng cô cũng gật đầu. Nhịn một tháng cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, anh không muốn chờ thêm một khắc nào nữa. Khi ôm lấy cô, có được cô, anh vui sướng như thể mình là vua của thế giới.
Cơ thể cô thơm mềm đến lạ thường, ôm trong lòng như thể chỉ cần dùng sức một chút là sẽ làm tổn thương cô. Nhưng khi tiến vào trong cô, anh căn bản không thể kiểm soát được mình. Mềm mại như lụa, lại khít khao đến mức làm anh phát điên, chỉ cần dừng lại một chút là cả người như bị kim châm, buộc anh phải ôm chặt cô, tiến vào sâu hơn, ra vào nhanh hơn.
Lần đầu tiên nhanh đến mức anh không kịp trở tay. Nóng lòng muốn lấy lại thể diện để chứng minh bản thân, anh không cho cô cơ hội từ chối mà bắt đầu hiệp thứ hai, dùng cả đêm để chứng minh khả năng bền bỉ của mình, cho cô một sự đảm bảo về hạnh phúc tình dục.
Hồi tưởng lại sự non nớt của đêm hôm đó, trên mặt Bộ Thiếu Văn hiện lên một nụ cười dịu dàng như có như không.
Những ngày sau đó, sự mê luyến của anh đối với cô ngày càng tăng, càng tự mình cần cù, chăm chỉ ngày đêm không ngừng “thể hiện” tình yêu của mình với cô, không lúc nào là không động lòng với cô.
Kỳ nghỉ hè năm đó, ngoài những món đồ chơi tình thú vì cô quá non nớt, nhạy cảm mà họ chưa thử qua, và cửa sau mà cô sống chết không cho anh chạm vào thì họ đã thử qua tất cả những kỹ xảo tình dục có thể học được.
Anh đã tự tay khai phá sự gợi cảm vô hạn của cô với tư cách là một người phụ nữ, nhưng lại không ngờ rằng cô—
Cô đã phản bội anh.
Cô đã phản bội anh!
Vào lúc anh quyết định từ bỏ sự nghiệp chỉ để ở bên cạnh cô…