“Không cần, kiểm soát hướng phát triển của dư luận là được.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Làm trợ lý cho Yến Sơ Phi nhiều năm, Trang Vân Bằng làm việc luôn vô cùng hiệu quả. Vừa ra khỏi văn phòng của Yến Sơ Phi, Trang Vân Bằng lập tức gọi điện cho Minh Minh.
“Alo, ai vậy?”
Trang Vân Bằng sững sờ, giọng đàn ông? Cúi đầu xác nhận lại số điện thoại, không sai.
“Xin chào, tôi là Trang Vân Bằng, bộ phận sản xuất của Nam Hoa Phim Ảnh. Xin hỏi cô Minh có ở đó không?”
“Nam Hoa Phim Ảnh? Anh tìm cô ấy có chuyện gì vậy?”
“Là một vài chuyện công việc. Xin hỏi anh là?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
…
“Bốp!” Minh Minh giáng một cái tát lên đầu chàng trai.
“Em lại nghe điện thoại của chị nữa rồi!”
“A! Đau! Chị!” Chàng trai ôm đầu la lớn.
Minh Minh vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa giật lấy điện thoại.
“Xin chào, tôi là Minh Minh… Được, vâng… hẹn gặp ngày mai.”
Cúp điện thoại, Minh Minh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình, Minh Huyên.
Minh Huyên bị nhìn đến mức run lên, vội vàng hồi tưởng lại, gần đây mình không gây ra chuyện gì mà. “Chị, sao, sao vậy?”
“Bốn năm trước, có một khoảng thời gian em thường xuyên đến tìm chị giúp em vẽ bản thảo.”
“Hả? Vâng! Không còn cách nào khác, lớp 12 nhiều bài kiểm tra quá, em mà thiếu bài là bị mẹ phát hiện ngay, chỉ có thể nhờ chị giúp thôi!”
“Khoảng thời gian đó, em có nhận được cuộc gọi nào của Bộ Thiếu Văn không?”
Sắc mặt Minh Huyên đại biến, lập tức giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, “Em không có! Em thề tuyệt đối không có! Chị! Chuyện chị chia tay với Bộ Thiếu Văn tuyệt đối không liên quan gì đến em!”
“…”
“Phì phì phì! Chuyện Bộ Thiếu Văn chia tay với chị tuyệt đối không liên quan gì đến em!”
“Được rồi, làm việc đi, coi như em may mắn gặp đúng hôm chị xin nghỉ.”
Minh Huyên là một trong những họa sĩ truyện tranh thiếu nữ được yêu thích nhất hiện nay. Vì ham chơi game nên thường xuyên trễ bản thảo, lại không thích thuê trợ lý nên thỉnh thoảng phải đến cầu cứu Minh Minh.
Đương nhiên, vào cuối tuần thì thấy chết không cứu.
Minh Huyên lén liếc nhìn Minh Minh đang ôm laptop trên giường giúp cậu tô màu—vẻ lười biếng cùng làn da mềm mại, mịn màng, mái tóc dài ẩm ướt…
Minh Huyên nuốt nước bọt rồi vội vàng thu ánh mắt lại.
Đa số mọi người đều cho rằng chị gái cậu là một cô gái ngoan hiền vô hại. Nhưng từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau cô như một cái đuôi, cậu là người thấy rõ nhất.
Cậu là con riêng, mẹ cậu là người thứ ba. Năm cậu 4 tuổi, bố và mẹ cô ly hôn rồi tái hôn với mẹ cậu. Vì mẹ cô không có công việc, không có thu nhập, cũng không có người thân có thể giúp chăm sóc con cái nên cô và anh cả đều được phán cho bố. Anh cả ở với ông bà nội, còn cô thì sống cùng họ.
Lần sớm nhất là khi cậu 6 tuổi, trong tiệc sinh nhật của mẹ, chiếc vòng cổ ngọc bích bố tặng mẹ đã biến mất. Mẹ nói thấy cô cầm, làm bố vô cùng mất mặt. Nhưng cô vẫn không thừa nhận, tức giận đến mức bố đã tát cô một cái.
Cô ngã về phía mẹ, “vô tình” làm rơi túi xách của mẹ, chiếc vòng cổ ngọc bích rơi ra. Chuyện đó đã rất xấu hổ rồi, một đám khách còn thấy được những vết bầm tím trên chân của cô…
Thái độ của mẹ đối với cô không tốt, thậm chí còn nói xấu mẹ cô với cô, nhưng thật sự chưa từng động tay động chân. Nhưng trong tình huống ngày hôm đó, mẹ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, bố cũng bắt đầu nghi kỵ mẹ.
Một kịch bản cũ rích, cẩu huyết phải không? Nhưng năm đó, cô mới 8 tuổi.
Sau đó cô thường xuyên đột ngột tạo ra những âm thanh kỳ quái sau lưng mẹ, cúi đầu cười với mẹ, sáng sớm không nói một lời mà ngồi bên mép giường nhìn mẹ tỉnh dậy.
Không bao lâu sau, mẹ khóc lóc cầu xin bố đưa cô đi. Bố phiền không chịu nổi, đành phải gửi cô vào trường nội trú.
Tự gánh hậu quả? Không, đó chính là kết quả mà cô muốn.
Mẹ cậu không phải người tốt, chị gái cậu cũng vậy.
Nhưng cậu lại thích chị mình.