Đáng tiếc anh trai cô vẫn chưa gặp được người đàn ông mình ngưỡng mộ, cũng không come out.
Thay đổi duy nhất là xỏ lỗ tai.
Minh Chấn yên lặng sấy tóc cho cô.
Minh Minh giơ tay khẽ chạm vào chiếc khuyên tai hình giọt nước bằng đá mặt trăng trên tai trái của anh—thứ duy nhất trên người anh có chút “nữ tính”. Bởi vì chiếc khuyên tai này vốn là của cô, có một lần để quên ở căn hộ của anh, đã bị anh đeo lên tai. Cô cũng tặng cho anh những kiểu khác nhưng không thấy anh đeo.
Anh trai cô sắp 30 tuổi rồi, tìm một người đàn ông để phá thân trước đi chứ?
…
Trong khi Minh Minh tựa vào khung cửa bếp nhìn Minh Chấn đang chuẩn bị bữa tối kiêm bữa ăn nhẹ cho cô thì Hàn Duật đang tự rót rượu, uống ly rượu vang đỏ vốn chuẩn bị cho Yến Sơ Phi.
Anh đang tự kiểm điểm.
Kiểm điểm lại sự thất thường của mình mấy ngày nay, cùng với những lời nói, hành động ngốc nghếch mà buồn cười hôm nay.
Bắt đầu từ khi anh giới thiệu cô cho Vân Lâu.
Trước đây, sau khi kết thúc quan hệ với một bạn giường, anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc. Nhưng lần này, vì chuyện của Vân Lâu mà gần như cách một ngày cô lại phải báo cáo chi tiết tiến triển cho anh. Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, anh nghe cô nghiêm túc trần thuật lại việc mỗi ngày cô hôn Vân Lâu bao lâu, ôm bao lâu, trần truồng khiêu khích Vân Lâu, vuốt ve anh ta…
Nội dung gần như là điện thoại sex này đã kéo dài mối quan hệ của anh và cô, thậm chí còn làm anh sinh ra một ảo giác—cô là đồ vật của anh, chỉ là tạm thời cho Vân Lâu mượn.
Tối thứ Sáu tuần trước, anh đã theo thói quen lái xe đến dưới lầu chung cư của cô.
Cô lại gọi điện hỏi anh có thể dùng vũ lực với Vân Lâu không.
Một tuần trước kỳ cô sẽ đặc biệt ham muốn, điểm này anh biết. Anh thậm chí đã cân nhắc việc phá lệ đến để thỏa mãn cô, nhưng cô lại không hề mở miệng với anh. Mấy ngày nay lại còn không có cả điện thoại báo cáo. Anh còn đang thắc mắc cô bé dâm đãng này đã thay đổi tính nết, thì ra là cô đang nhung nhớ một người đàn ông khác.
Bộ Văn Chi, tiểu thịt tươi từng có danh xưng “giáo thảo quốc dân”, bạn trai cũ của cô, người đã biến cô từ một thiếu nữ thành một người phụ nữ. Sắp tới, cậu ta sẽ trở thành “đồng nghiệp” cùng công ty với cô, và đã đến thành phố S từ mấy hôm trước, ở tại—chung cư cùng tòa với cô!
Buổi sáng, anh đã đích thân nghe thấy cô nói trong văn phòng của Vân Lâu rằng tối nay cô sẽ không đến chỗ Vân Lâu.
Cô sẽ đi đâu, làm gì, còn có nghi vấn nào nữa sao?
Điều không ngờ là, cô còn phóng đãng hơn cả anh nghĩ.
Và anh lại vì vậy mà thất thố.
Tháo kính xuống xoa bóp ấn đường có chút mệt mỏi, Hàn Duật cầm điện thoại lên, chặn số của Minh Minh rồi tiếp tục uống rượu.
Điện thoại đột nhiên reo—Yến Sơ Phi.
“Rượu ngon còn không? Mang qua đây, tiện thể tâm sự về cô gái chiều nay.”
“…”
Nửa giờ sau, Hàn Duật mang theo hai chai rượu quý đến phòng suite của Yến Sơ Phi. Nghe Yến Sơ Phi nhẹ nhàng lướt qua, Hàn Duật đã nhạy bén nắm được điểm mấu chốt.
“Cô ấy sướng xong là đi luôn?”
Thấy Yến Sơ Phi không phủ nhận, Hàn Duật cảm thấy trong lòng lập tức thoải mái, trống trải, trên gương mặt tuấn tú không chút nể nang mà hiện lên ý cười.
“Cậu và cô ấy có qua lại à?” Yến Sơ Phi hỏi.
Hàn Duật mỉm cười gật đầu, “Người đàn ông trước đây của cô ấy là tôi.”
“Trước đây?”
“Đã kết thúc rồi.” Hàn Duật nói xong lại bổ sung một câu, “Nếu không, hôm nay cô ấy cũng sẽ không tìm đến cậu.”
Yến Sơ Phi đang lắc rượu trong ly, đôi mắt rồng ẩn chứa uy lực quét qua Hàn Duật một cái.
“Cô ấy nghiện tình dục à?”
“A, cũng không phải, chỉ là tình hình của cô ấy gần đây có chút đặc biệt.” Chuyện của Hoa Vân Lâu, anh đương nhiên không tiện giải thích nhiều với người khác.
“Thường xuyên ở trong trạng thái như hôm nay?”
“Có lẽ.”
“…”
“Sao vậy? Sợ cô ấy lại tìm đến cậu à?” Hàn Duật hài hước nói.
Yến Sơ Phi lắc đầu, “Tôi cần đảm bảo Bộ Văn Chi có thể thông qua《Gương Vỡ Lại Lành》để đột phá bế tắc trong việc kiểm soát tình cảm và biểu đạt cảm xúc của cậu ta, chứ không phải làm cho cậu ta trở nên hỗn loạn hơn.”