Minh Chấn, người anh trai thông minh nhất, kiên cường nhất, tự lập nhất, cẩn thận nhất, toàn năng nhất, đáng tin cậy nhất của cô. Phần đáng nhớ nhất trong 24 năm cuộc đời cô, trớ trêu thay… lại khiến cô, người em gái sợ phiền phức nhất không lúc nào được yên lòng.
Anh trai hơn cô 5 tuổi rưỡi nên từ nhỏ đã được mẹ giao cho trọng trách chăm sóc cô. Từ khi cô biết nhận thức, anh trai đã là một ông cụ non, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau cô, cái này không được, cái kia không cho phép.
Mà cô hồi nhỏ lại hiếu động, còn rất hay nói, lòng hiếu kỳ lại mạnh, nhìn thấy cái gì cũng muốn sờ một chút, chạm một chút, rồi lại hỏi mười vạn câu hỏi tại sao. Cô cảm thấy sau này anh trai có phản xạ thần kinh phát triển, uyên bác đa tài, chắc hẳn công đầu là của cô.
Sau đó bố mẹ ly hôn, anh trai được ông bà nội mang đi ra nước ngoài học một trường quốc tế nào đó. Khi gặp lại, anh trai đã được mệnh danh là “thiên tài thiếu niên”, các giải thưởng thi lập trình đều lên đến hàng trăm vạn, còn cô thì hoàn hảo thực hiện con đường của sự bình thường.
Đừng hiểu lầm, cô không hề tự ti, cô vô cùng vui vẻ với sự bình thường của mình! Người sống một đời, ai mà chẳng nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình? Bình thường là phúc!
Nhưng anh trai cô rõ ràng không nghĩ như vậy. Khi anh phát hiện ra thành tích của cô ở một trường trung học có chất lượng giảng dạy vô cùng bình thường cũng chỉ ở mức trung bình, anh đã lạnh mặt trừng cô nửa tiếng đồng hồ, sợ đến mức chân cô mềm nhũn.
Anh chuyển trường cho cô, lập cho cô một kế hoạch học tập chi tiết đến từng điểm kiến thức. Cuối cùng phát hiện ra cô vẫn chỉ ở mức trung bình, anh đã học xong thạc sĩ trước hai năm rồi về nước, chỉ để đốc thúc cô thi vào trường cấp ba trọng điểm.
Nửa năm cuối lớp 9, cô chuyển ra khỏi trường, ở trong căn hộ của anh trai, trải qua năm tháng học tập như địa ngục, nhưng cuộc sống lại như thiên đường. Ngoài ăn uống, vệ sinh cá nhân ra, anh trai cô lo hết mọi thứ, ngay cả tóc cũng là anh chải cho.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, anh đã vào một nhóm dự án thường xuyên phải làm việc khép kín, chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm cô. Lớp 12 thậm chí cả một năm cũng không đến thăm lần nào. Ngày thứ ba sau khi thi đại học xong, anh xuất hiện trước mặt cô, thần sắc nghiêm túc, trầm trọng, như thể đã đưa ra một quyết định gì đó, cuối cùng lại không nói gì, chỉ cho cô một khoản tiền, bảo cô hãy tận hưởng kỳ nghỉ thật tốt.
Cô lo lắng không yên, sau đó đã đến căn hộ của anh để tìm mới biết được anh đã có bạn gái.
Chuyện lớn gì đâu chứ, làm cô sợ hết hồn.
Nhưng một năm sau cô mới biết mình đã yên tâm quá sớm.
Kỳ nghỉ hè, cô mới ở nhà anh được vài ngày, bạn gái của anh tìm đến, khóc lóc nói không muốn chia tay, nói rằng dù không có quan hệ tình dục, cô ấy cũng có thể chấp nhận…
Người anh trai vừa tài giỏi vừa có chỉ số thông minh cao, nấu ăn ngon, việc nhà toàn năng của cô là… ED?
Dưới sự truy hỏi không ngừng của cô, anh trai cô cuối cùng cũng nói ra sự thật—anh không yêu phụ nữ, anh thích đàn ông.
Cô đã vốn có dự cảm.
Từ hồi lớp 9 cô để ý thấy anh hay ngẩn người nhìn quần áo của cô, một bộ dạng rất muốn mặc; anh sẽ mua cho cô rất nhiều quần áo, trang sức đắt tiền, gu thẩm mỹ tuyệt vời, còn cẩn thận phối thành bộ sẵn; rất biết chải tóc, còn có thể giúp cô kẻ lông mày, thậm chí còn phân biệt được các màu sắc son môi…
Nhưng lời nói, cử chỉ bên ngoài của anh vẫn rất nam tính, thậm chí có thể nói là rất ngầu, thái độ đối với đàn ông cũng không thấy có gì khác thường nên cô vẫn không dám chắc chắn.
Sau khi anh trai thẳng thắn với cô, cô đương nhiên cổ vũ anh hãy dũng cảm làm chính mình! Hễ có thời gian là lại đi khai thông tư tưởng cho anh, cùng anh đi dạo phố, xem một vài bộ phim đồng tính, thậm chí còn kéo anh đến quán bar dành cho người đồng tính.