Chương 14

Chương 14
Trước Sau
“Công việc của Bích Nguyệt Tông bận rộn như vậy, chuyện nhỏ này đến bây giờ mới xử lý, có gì kỳ lạ sao?”

Diêu Thanh Lộ nhướng mày nhìn Dung Chân.

“Dung cô nương, còn không mau đi thu dọn đồ đạc?”

“Không được.”

Dung Chân lắc đầu, giọng nói kiên quyết. Lệnh bài rất quan trọng, mỗi tu sĩ đều có một cái, là vật dẫn đường cho đồng môn bên ngoài, có liên kết vi diệu với tu sĩ, nếu bị dập tắt, có thể sẽ ảnh hưởng đến Tiết Cảnh Lam.

“Chẳng lẽ Dung cô nương nói không được là không được sao? Ngươi không xem đây là nơi nào à?”

Diêu Thanh Lộ cười nhạo.

“Nếu ngươi không tự mình động thủ, vậy chúng ta đành phải giúp ngươi thôi.”

Dung Chân tất nhiên sẽ không để bọn họ vào, nàng cúi xuống bế mèo lên, xoay người trở vào phòng.

A Huyền thoát khỏi vòng tay nàng, ngồi xổm trên bàn nhìn Dung Chân thu dọn đồ đạc.

Dung Chân cũng đã có tính toán, nàng có thể dọn đi, chỉ là lệnh bài của Tiết Cảnh Lam nhất định phải sáng.

Dù sao… Dù sao cho dù nàng có tự mình ra tay ngăn cản, cũng không thể nào ngăn cản bọn họ phá hủy lệnh bài được.

A Huyền đang âm thầm suy nghĩ, lực lượng của hắn vẫn chưa khôi phục, hiện tại chẳng khác gì một con mèo nhà bình thường, nhưng nếu dồn hết linh lực tích tụ được trong mấy ngày nay ra, đánh lui đám người này cũng không phải là chuyện khó, chỉ là thực thể khó khăn lắm mới ngưng tụ được sẽ lại tiêu tan.

Nhưng mà… hắn có thể ở lại trong cơ thể nàng để khôi phục, tốc độ hồi phục rất nhanh, muốn ngưng tụ thực thể một lần nữa cũng không khó.

Hắn chán ghét loài người, ngày thường luôn tránh xa đám người này, trong mắt hắn, loài người chỉ là thức ăn hạ đẳng nhất.

Ngay lúc A Huyền đang do dự có nên trả giá bằng việc thực thể tiêu tan để giúp Dung Chân giải quyết đám người này hay không, bỗng cửa phòng “ầm” một tiếng bị đẩy ra.

“Dung Chân, thời gian sắp hết rồi, lệnh bài của sư phụ ngươi có muốn giữ lại không?”

Giọng nói của Diêu Thanh Lộ vang lên từ ngoài cửa.

Lúc này, hai tên tu sĩ Bích Nguyệt Tông bên ngoài đã xông vào, bọn họ nhận lệnh của Diêu Thanh Lộ, muốn cướp lấy lệnh bài của Tiết Cảnh Lam.

“Dừng tay!”

Dung Chân chắn trước trận pháp, ánh sáng pháp thuật màu trắng lóe lên trong tay, trực tiếp đánh lui hai người bọn họ.

“Người của Bích Nguyệt Tông các ngươi không biết tầm quan trọng của lệnh bài sao?”

Dung Chân thu hồi ánh sáng pháp thuật trong tay, cau mày nói.

“Sư phụ ta đang ở Vạn Nhận kiếm cốc, nơi đó vô cùng nguy hiểm, hành động của các ngươi chẳng khác nào muốn hại chết người.”

“Tu sĩ Kim Đan hèn mọn, trong tu chân giới nhiều vô số kể, chết thì chết thôi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Tiết Cảnh Lam có thể trở về sao?”

Diêu Thanh Lộ chế giễu.

“Có trở về hay không chẳng liên quan gì đến ngươi, nhưng lệnh bài này, các ngươi không được động vào.”

Dung Chân nghiến răng nói, không lùi bước, ngày thường nàng tuy dịu dàng như bông, nhưng lúc này lại kiên cường như cây trúc.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được nó sao?”

Diêu Thanh Lộ đẩy hai tên tu sĩ Bích Nguyệt Tông đang đứng trước mặt ra.

“Đây là Bích Nguyệt Tông, là địa bàn của ta, ở chỗ của ta cũng dám làm càn, ta quá nhân nhượng với ngươi rồi!”

Diêu Thanh Lộ cảm thấy mình là người sĩ diện, nếu Dung Chân chịu thua, nàng ta cũng sẽ không đuổi nàng đi như thế, nhưng Dung Chân bề ngoài tuy yếu đuối, nhưng thái độ chưa bao giờ chịu khuất phục.

Dung Chân nheo mắt, bàn chân bám chặt xuống đất, không lùi bước, một tên tu sĩ Kim Đan đứng chắn trước mặt nàng, uy áp tỏa ra khiến nàng khó lòng ngẩng đầu lên.

Nghĩ đến lệnh bài của sư phụ sắp bị phá hủy, nàng lại trỗi dậy một luồng dũng khí, Dung Chân chắn trước mặt Diêu Thanh Lộ.

Lúc này, Diêu Thanh Lộ đã tế ra pháp bảo hình tròn của mình, ánh sáng màu xanh đậm ngưng tụ, sắp đánh về phía trận pháp lệnh bài. Dung Chân chắn phía trước, chắc chắn sẽ phải hứng chịu đòn tấn công này.

Nhưng đúng lúc này, đồng tử của Diêu Thanh Lộ đột nhiên co rút, nàng ta cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương từ trong không gian bốc lên, như những mũi băng sắc nhọn trói chặt tay chân nàng ta, thậm chí muốn kéo cả linh hồn hư vô mờ mịt ra khỏi cơ thể.

“Ngươi ——”

Diêu Thanh Lộ kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Chân, lại thấy con mèo đen đang ngồi trên vai nàng khẽ nhấc mí mắt lên, đôi mắt vàng kim tràn đầy tà khí.

Dung Chân vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, linh căn của nàng kém cỏi, phản ứng với linh khí rất chậm chạp, nàng chỉ cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn một chút, dù sao hiện tại cũng là mùa đông, hình như cũng không có gì kỳ lạ.

Diêu Thanh Lộ cảm thấy khó thở, nói cũng không nên lời, động tác thi pháp cũng dừng lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc bọn họ ngàn cân treo sợi tóc, một tia kiếm khí từ phía chân trời ập đến, như xé toạc cả bầu trời, mang theo uy lực kinh thiên động địa, rơi thẳng xuống góc nhỏ của Bích Nguyệt Tông này.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Anh Vu

    Anh Vu

    End rồi, lâu lắm r mình ms cày 1 bộ dài như này, nhẹ nhàng, hay

    1 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay quá, cái kết vừa đủ đẹp rồi

    1 tuần trước
  • Chúc Uyên

    Chúc Uyên

    Vẫn muốn ngoại truyện thêm và cặp chính í, thêm cả Kiều Tuyết Tung nữa ( muốn xem hint của cổ ), t tưởng Giản Anh j đấy tới với Bùi Huyên chứ ta 😭 Ship nhìu cặp mà chỉ Canon 1 cặp huhu

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Truyện hay, mạch truyện cũng hấp dẫn, tuyến tình cảm nhẹ nhàng, dễ thương. Đối với tui khá nhập tâm vào khúc cuối. Cảm ơn nhà dịch rất nhiều

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Đã đọc hết rùi. Truyện hay, mạch truyện hấp dẫn, rất nên đọc nha

    2 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay

    3 tuần trước
  • serenewane

    serenewane

    Truyện ngọt, sạch nha! Kết HE với OE.

    3 tuần trước
  • Anh Vu

    Anh Vu

    Hay lắm lun, cứ chill chill kbt baoh ms có tuyến tình củm

    3 tuần trước
  • Nga Ngo

    Nga Ngo

    Truyện hay nhà dịch rất mượt

    3 tuần trước
  • Trương Ngân

    Trương Ngân

    Truyện hay nắm nha

    3 tuần trước