Tư Hàn không ngờ, bọn họ vừa bước vào địa phận của Âm Phong Cốc, con Cổ Điêu này liền như phát điên bay ra khỏi hồ nước, tấn công bọn họ.
Thông thường, chỉ khi bọn họ xâm phạm lãnh địa của Cổ Điêu, nó mới ra tay.
Tư Hàn là đại đệ tử đứng đầu Đan Tiêu Môn, thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất, nên bất cứ nhiệm vụ gì của môn phái đều giao cho hắn.
Đối với chuyện đến Âm Phong Cốc điều tra Thiên Lam Môn, ban đầu Tư Hàn phản đối, dù sao trên danh nghĩa nơi này đã thuộc về người khác, nhưng chưởng môn Hạ Tiêu nhất quyết bắt hắn phải đi, hơn nữa còn nói với Tư Hàn rằng, Cổ Điêu trong Âm Phong Cốc rất hung ác, nếu hai vị tu sĩ của Thiên Lam Môn gặp phải rắc rối, hắn có thể ra tay tương trợ.
Bị thuyết phục bởi lý do này, Tư Hàn mới dẫn theo hai vị đồng môn đến thăm Thiên Lam Môn vào đêm khuya, không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn này.
Cổ Điêu tu vi thâm hậu, hắn không địch lại, Tư Hàn một mặt cố gắng ngăn cản Cổ Điêu tấn công, một mặt quay đầu nói với đồng môn:
“Sư đệ sư muội, ta ở phía trước thu hút sự chú ý của nó, hai người mau rời đi.”
“Tư Hàn sư huynh!”
Nữ tử phía sau vừa kết trận pháp, vừa hoảng sợ nói.
“Ba người chúng ta cùng liên thủ còn có thể chống đỡ được một lúc, nếu chúng ta rời đi, huynh làm sao bây giờ?”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ chết trong miệng Cổ Điêu mất!”
Tư Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Không ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Cổ Điêu đương nhiên lười nghe đám tu sĩ này lải nhải, nó dang rộng đôi cánh, che khuất cả bầu trời, móng vuốt sắc bén chụp xuống.
Tư Hàn cau mày, mồ hôi túa ra trên trán, hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Xem ra hôm nay... hắn thật sự phải bỏ mạng ở đây...
Nói đi cũng phải nói lại, sơn môn của người khác, sao có thể tự tiện xâm nhập chứ.
Nhưng vào lúc này, một tia sáng trắng xuất hiện trên bầu trời, nhưng móng vuốt của Cổ Điêu đã xé rách trận pháp phòng ngự của Tư Hàn, lao xuống.
Tia sáng trên bầu trời kia chung quy vẫn quá chậm.
Tư Hàn đẩy hai vị đồng môn ra xa, nhắm chặt hai mắt, pháp lực trong tay không ngừng tuôn ra, cố gắng đánh lui Cổ Điêu.
Trong bóng tối tuyệt vọng, một giọng nói thanh thúy vang lên.
“Dừng tay!”
Dung Chân ôm A Huyền, loạng choạng chạy ra khỏi hang động, hét lớn với Cổ Điêu.
Tư Hàn cười khổ, Cổ Điêu là yêu thú hung dữ, sao có thể nghe lời tu sĩ chứ?
Nhưng kỳ tích đã xảy ra, Cổ Điêu đang định tấn công bỗng dừng lại, nó thu cánh, đáp xuống đất, quay đầu nhìn Dung Chân.
Dung Chân thở phào nhẹ nhõm, con Cổ Điêu này thật biết nghe lời.
A Huyền nhảy khỏi lòng nàng, đứng bên chân nàng, chậm rãi bước về phía trước, in trên nền tuyết một dấu chân hoa mai.
Lúc này, trưởng lão râu tóc bạc trắng của Đan Tiêu Môn đã đuổi tới, thứ ông nhìn thấy là một con Cổ Điêu khổng lồ đang ngồi xổm trước mặt một nữ tu sĩ.
Thân hình to lớn của nó lúc này trông giống như một con chó khổng lồ, cái đuôi to đầy lông xù phía sau còn đang vẫy vẫy với nữ tu sĩ kia.
Dung Chân xoa đầu Cổ Điêu, khen “ngoan”, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con.
Cổ Điêu được nàng khen ngợi, vui vẻ rụt người về phía sau nàng, nhưng ánh mắt nhìn về phía mấy vị tu sĩ khác vẫn mang theo vẻ cảnh cáo.
Tất cả mọi người của Đan Tiêu Môn đều không ngờ, tu sĩ có thể khiến Cổ Điêu ngoan ngoãn nghe lời chỉ bằng một câu nói, vậy mà chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ - hơn nữa còn là mới đột phá.
Cô nương này, chắc chắn là đồ đệ của Tiết Cảnh Lam rồi?
Dung Chân chưa từng gặp trường hợp như vậy, ngoại trừ Tiết Cảnh Lam, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều Nguyên Anh chân nhân và Kim Đan tu sĩ như vậy.
Nhưng nàng không hề rụt rè, ung dung bước lên phía trước, mỉm cười dịu dàng với mấy vị tu sĩ đang kinh ngạc trước mặt.
“Các vị đạo hữu, đêm hôm khuya khoắt đến Thiên Lam Môn của chúng ta, không biết có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Dung Chân ôn hòa dễ nghe, dường như có thể xua tan nỗi sợ hãi khi bị Cổ Điêu tấn công lúc nãy.
Trưởng lão râu tóc bạc trắng của Đan Tiêu Môn vội vàng đỡ Tư Hàn dậy, sau đó lập tức che giấu vẻ lo lắng trong mắt, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm thường ngày.
Làm xong những việc này, ông ta mới đưa mắt nhìn Dung Chân.
Ông ta tên là Đàm Bá Dực, là một trong những trưởng lão có chức vị cao nhất của Đan Tiêu Môn, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, coi thường một tiểu bối Luyện Khí kỳ như Dung Chân là chuyện rất bình thường.
“Con Cổ Điêu này...”
Đàm Bá Dực nhíu mày, vuốt chòm râu bạc trắng của mình.
“Đã bị Thiên Lam Môn các ngươi thu phục rồi sao?”
“Đúng vậy.”