Xem ra, chỉ có thể thay đổi thuộc tính của chúng... Dung Chân thầm nghĩ.
Nhưng mà, trong cuốn công pháp này cũng không có ghi chép cách thay đổi những đốm đen trên linh hồn, Dung Chân nghi ngờ cuốn công pháp này ghi chép chưa đủ chi tiết, nàng quyết định tự mình thử xem sao, dù sao thì thao tác trên linh hồn cũng giống như chữa thương cho linh thú thôi phải không?
Dung Chân thử dùng lực lượng thần thức của mình để dẫn dắt những đốm đen trên linh hồn Cổ Điêu thay đổi, quá trình này không hề dễ dàng, vô cùng tối tăm và mơ hồ.
Một tia sáng trắng tinh khiết tỏa ra từ linh hồn Dung Chân, bao lấy đốm đen, một lúc lâu sau, đốm đen cứng đầu kia rốt cuộc cũng bắt đầu thay đổi.
Đốm đen trên linh hồn Cổ Điêu biến mất trong nháy mắt, một chút năng lượng linh hồn phân tán bay ra, dường như là phần thưởng cho hành động chữa trị của Dung Chân.
Lượng năng lượng này rất ít ỏi, nhưng Dung Chân nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp bắt lấy nó, đây là năng lượng thuần túy, không thuộc về bất kỳ linh hồn hoàn chỉnh nào, nên Dung Chân rất nhanh đã hấp thu nó.
A Huyền vẫn luôn âm thầm đi theo Dung Chân, nhìn thấy hành động này của nàng, hắn cực kỳ kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, năng lượng linh hồn lại có thể sử dụng như vậy...
Nhưng mà làm như vậy, hiệu quả thật sự quá thấp.
Dung Chân muốn tăng cường thực lực, cách nhanh nhất chính là trực tiếp hấp thu linh hồn của những sinh vật nhỏ trên vách núi kia, sau đó là những sinh vật mạnh hơn, thậm chí là... con người.
Mà những chuyện xảy ra trong ý thức này, phản ánh lên Cổ Điêu đang ngủ say, con yêu thú này chỉ cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mơ. Nó mơ thấy xương cá trước cửa nhà mình được sửa lại rồi, còn đẹp hơn trước kia, nó cảm thấy rất hài lòng, khúc mắc nhỏ bé biến mất, hoàn toàn yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi làm xong những việc này, Dung Chân thoát khỏi trạng thái dò xét, nàng sờ sờ trán, mồ hôi túa ra đầy tay.
Không ngờ hành trình tu luyện ngắn ngủi này lại mệt mỏi như vậy, nàng cúi đầu nhìn hai tay mình, suy nghĩ xem nên sử dụng loại lực lượng mới nắm giữ này như thế nào.
Dung Chân rất quý trọng cơ hội đến không dễ dàng này, dù sao cho đến nay năng lượng linh hồn là lực lượng tự nhiên duy nhất mà nàng có thể cộng minh.
Nàng theo bản năng vươn tay muốn ôm A Huyền, nhưng lại phát hiện hôm nay A Huyền thật ngoan ngoãn, vậy mà không hề giãy giụa.
Cho đến khi Dung Chân ôm hắn vào lòng, nhân cơ hội sờ từ đầu đến chân, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của A Huyền mới sáng lên, thì ra hắn chỉ chậm hơn Dung Chân một chút mà thôi.
Sau khi hoàn hồn, A Huyền lập tức thoát khỏi lòng Dung Chân, ngăn cản hành vi muốn nhét hắn vào trong chăn của nàng, hắn lại ngồi xổm trên xà nhà như thường lệ, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm nhìn chằm chằm Dung Chân.
“Ngủ ngon nha.”
Dung Chân cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói với A Huyền, nàng thổi tắt đèn, chìm vào giấc ngủ, tu luyện năng lượng linh hồn thật sự là một chuyện rất mệt mỏi.
Ngày hôm sau, Dung Chân bị Tiết Cảnh Lam đánh thức, hắn ném một con hạc giấy đến, con chim nhỏ bằng giấy này mổ mổ vào trán Dung Chân.
Dung Chân mở mắt ra, đưa tay chọc chọc con hạc giấy, giọng nói ung dung của Tiết Cảnh Lam truyền đến:
“A Dung, ta đến Hà Loan Tông bên cạnh uống trà, tiện thể xin mấy bịch trà về, tu sĩ của Đan Hà Môn sẽ đến trước giờ Ngọ, con nhớ tiếp đãi bọn họ cho tốt, đừng để Cổ Điêu cắn nữa đấy.”
Dung Chân bất đắc dĩ, chỉ có thể dụi mắt bò dậy.
Kỳ thật, sau khi đạt đến Luyện Khí kỳ, nàng đã có thể tích cốc, cũng có thể vận chuyển pháp lực trong cơ thể để chống lạnh.
Nhưng mà, làm những việc này đều cần phải tiêu hao pháp lực, Dung Chân tiếc rẻ, tu luyện đối với nàng đã rất khó khăn rồi, có thể tiết kiệm được đến đâu thì tiết kiệm.
Vì vậy, nàng nhóm lửa nấu cơm trong căn phòng nhỏ, dành chút thời gian nấu một bát cháo, húp xì xụp.
Ngoài ra, nàng còn lấy cá khô phơi trước đó ra hấp chín, chia cho A Huyền hơn một nửa, số còn lại thì ăn kèm với cháo.
Tuy A Huyền không cần ăn thức ăn của con người, nhưng mấy ngày nay, hắn đã hiểu được tầm quan trọng của việc giả làm mèo con.
Mèo thì phải ăn gì đó, nếu không sẽ bị nghi ngờ.
Vì vậy, hắn cẩn thận nhai cá khô mà Dung Chân hấp cho, rất nhanh đã ăn hết.
Sau khi dọn dẹp xong, Dung Chân lau miệng, liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức bằng bạc đặt trong góc phòng, nói với A Huyền:
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
A Huyền không đợi Dung Chân bế, hắn tự nhảy lên vai nàng.
Đối với hắn mà nói, ở trên vai Dung Chân thoải mái hơn là ở trong lòng Dung Chân.
Cơ thể Dung Chân mềm mại, còn có mùi thơm thoang thoảng, mỗi lần hắn đều không biết nên đặt móng vuốt ở đâu.